Ume.vn

0%


Thanh xuân cần lắm hai chữ "tự tin"

ume.vn -  Có người nói rằng :"Yêu đơn phương một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy đến tự tin cũng không còn".

***

Tuổi thanh xuân là trang lưu bút ghi lại quãng thời gian đẹp nhất mà ta từng trải qua để rồi mỗi khi ta hoài niệm lại về những kỉ niệm xa xôi, lòng bỗng trào dâng lên những cảm xúc nuối tiếc, bồi hồi về những ngày còn non dại.

Còn tôi, giá như năm ấy tôi đủ can đảm, đủ dũng khí, đủ tự tin để nói rằng: "Mình thích cậu", tôi có thể ở cạnh cậu ấy nhiều hơn một chút, thì có lẽ kết cục của chúng ta sẽ khác đúng không? Giá như năm ấy tôi đủ chín chắn, đủ trưởng thành có lẽ tôi đã không bỏ lỡ quãng thời gian bên cạnh cậu, bỏ lỡ một người con trai hoàn hảo mà tôi yêu bằng cả năm tháng thanh xuân quý báu.



Bầu trời năm 14 tuổi, là hoa nở, là trời xanh, là mây trắng, là những ánh mặt trời đan vào nhau, là tiếng cười, là tiếng hò reo không ngớt. Khoảng trời ấy thật đẹp biết bao! Tôi tự hỏi mình:" Có phải cậu đã làm biến động bầu trời trong mắt tôi hay không?" Đứng trên hành lang tầng hai nhưng tầm mắt và trái tim tôi đã dán lên từng bước đi, từng hành động của cậu- một người con trai có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen với đôi mắt tinh anh và trí thông minh đến vô hạn, một người con trai có dáng người cao ráo với những bước đi vững chắc, một người con trai như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, một người con trai như nam thần trong truyện ngôn tình mà đứa con gái nào cũng hằng mơ ước.

Cậu đang trên sân đấu, cậu đang nỗ lực đưa quả bóng vào rổ, đưa trường chúng ta trên con đường tiếng tăm. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt điển trai, sáng lạng của cậu. Tôi rất muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi chỗ này, để tiến bước đến bên cậu gần hơn, gần hơn nữa, để lau đi những giọt mồ hôi vương lên khuôn mặt đẹp trai ấy, để đưa chai nước lọc mát lạnh và hỏi han những lời thân thương: "Cậu có mệt lắm không ?", "Cậu nghỉ chút đi nhé!"... Nhưng sao tôi không thể? Cậu quá xuất sắc, cậu quá hoàn hảo, có lẽ tôi không xứng- một đứa con gái không giỏi, không khéo, không tài năng cũng chẳng vui tính chút nào. Có lẽ cô bạn ấy, cô bạn đứng bên cậu kia mới xứng đáng... Tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói cho cậu biết tình cảm của tôi đối với cậu...

Tuổi 15, một năm đằng đẵng lại trôi qua. Cậu chưa biết đến sự tồn tại của tôi chăng? Nhưng không sao, tôi vẫn dõi theo cậu, được nhìn thấy cậu mỗi ngày vậy đã đủ làm tôi mãn nguyện rồi... Lại một năm nữa, tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để thổ lộ với cậu nữa rồi...

Tuổi 16 - cái tuổi mà khiến tôi đáng nhớ, cái tuổi khiến tôi hạnh phúc bởi nó đã đưa tôi đến gần cậu hơn...

Năm ấy tôi và cậu thi đỗ cùng một trường cấp ba, tôi vui lắm, vui tới mức chạy tung tăng trong nhà, vui đến cả từng câu hát ngân nga trên đường tới trường. Có lẽ, ông trời thật sự đã nghe câu ước nguyện của tôi vào những ngày sinh nhật, ước rằng tôi có thể ngồi cùng bàn, học cùng trường với cậu, hơn cả là trở thành người bạn thân nhất của cậu. Ước nguyện trở thành hiện thực đâu ai biết đêm đó tôi không hề chợp mắt, nụ cười trên đôi môi đỏ hồng của tôi chưa bao giờ tắt, hình ảnh của cậu cứ mãi lởn vởn trong trí óc tôi. Thời gian chảy trôi không mấy chốc đồng hồ đã lên chuông báo thức, tôi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng với tốc độ ánh sáng để đến lớp nhìn khuôn mặt anh tuấn, khuôn mặt đã trao cho tôi nụ cười tuổi thanh xuân. Bước vào cửa lớp, tôi sững sờ...tự hỏi :"Sao hôm nay ai cũng đi muộn hết vậy?" Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi ngước lên tìm đồng hồ phía góc lớp... con số 6 giờ 15 phút đập thẳng vào mắt tôi khiến tôi bàng hoàng trong giây lát. Thở một hơi thật dài, lấy tay tự gõ vào đầu mình tự giễu: "Sao mình có thể mê trai như vậy chứ, thật ngốc thật ngốc mà". Tôi nằm dài trên bàn, vì cơn gió man mát của mùa thu phả vào khuôn mặt mong đợi của tôi thật nhẹ nhàng, thật dễ chịu biết bao. Từng cơn gió phả vào như đưa theo hình bóng cậu, gieo rắc vào tâm trí yếu mềm của tôi, 'nếu những tia nắng chiếu xuống nhân gian sưởi ấm muôn vàn vạn vật thì nụ cười của cậu sẽ làm tan chảy tim tôi, nếu ánh mắt là một tia lửa nóng rực thì ánh mắt cậu làm toàn thân tôi cháy rụi, nếu trái tim cậu hướng về tôi, tôi nguyện vì cậu mà thay đổi mọi thứ...' Những hình ảnh ấy cứ vậy mà tung hoành khắp thần kinh xen lẫn tế bào trong cơ thể tôi, cứ vậy mà đưa tôi vào giấc mộng tuyệt đẹp.

Đang mơ màng, chơi vơi giữa hiện thực và mơ ảo bỗng bàn tay ấm áp khẽ lay chuyển cơ thể tôi, làm làn da tôi run lên, kéo tôi từ trong giấc mộng trở về thực tại... Đôi mắt lơ ngơ, đôi mày khẽ nhíu chặt, đôi môi đỏ mọng bĩu ra và nói:"mẹ à, cho con ngủ thêm 5 phút nữa thôi mà", bàn tay ấy vẫn lay chuyển cơ thể tôi như cố gắng khiến tôi tỉnh táo. Từ đôi mắt lơ ngơ đến đôi mắt lim dim hiện lên những hình ảnh mờ nhạt, hiện lên khuân mặt sao quen thuộc đến vậy? Có lẽ vẫn đang trong mơ sao! tôi có dụi mắt và mở thật to ra, cậu đang ngồi bên cạnh tôi, khoé môi nhếch lên, nở một nự cười nhàn nhạt. Tôi tỉnh thật rồi! tôi thấy cậu rồi! Cậu đang ngồi cạnh tôi đấy ư? Nhưng sao tôi muốn đào một cái lỗ quá muốn đào một cái lỗ thật to để tôi chui xuống, để che đi những ngại ngùng của tôi. tôi muốn thét lên với chính bản thân mình "Trời ơi! Sao tôi có thể để lại ấn tượng xấu như vậy với cậu ấy nhân ngày đầu tin cậu ấy nhìn thấy tôi chứ". Thời gian nhanh như tia chớp thoắt cái đã tới giờ tan học mà tôi còn chưa nói chuyện với cậu ấy lời nào nữa, mặt tôi như xị xuống ngăn cản khó khăn lắm mới bê được về nhà.



Một lần trong giờ học hoá, bởi tôi vốn học không tốt hoá nên làm sai rồi làm sai hoài mãi mà vẫn không ra được kết quả cần tìm. Tôi tuyệt vọng, tôi rất muốn bỏ cuộc nhưng tia hi vọng cuối cùng của tôi chuẩn bị rơi xuống thì bỗng giọng nói trầm ấm, giọng nói thật êm tai vang lên khiến tôi bừng tỉnh.

"Viết phương trình sai rồi thì làm đến tết cũng không ra đâu"- cậu hờ hững liếc ánh mắt quét qua vở tôi rồi nói.

"Ghét hoá, ghét hoá không làm nữa" - tôi thật sự đang rất khó chịu và bực mình đáp lại, cũng không có để ý ai nói.

"Phương trình này chỉ cần sửa chỗ này với chỗ này nữa là đúng rồi, cậu làm thử xem ra kết quả đúng chưa?" Đôi bàn tay cầm bút thật đẹp, thật vững chắc, thật quyết đoán, chấm dòng mực vào phương trình tôi viết sai như vẽ lên một bức hoạ cho tuổi thanh xuân tươi tắn, con người cả nụ cười toả nắng như một lời đọng viên làm con tim tôi xốn xang, xao xuyến.

"ừm.." - tôi ngắm nhìn mãi bàn tay cầm bút ấy và đáp, nở nụ cười cảm ơn, cảm ơn bởi nụ cười của cậu đã đem tới cho tôi để tôi được tiếp thêm sức mạnh, để cố gắng vươn tới, để nắm lấy tay cậu.

"Hình như tôi chưa biết tên cậu nhỉ?" - cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn tôi, trông đợi câu trả lời của tôi.

Trước mắt tôi lại là một tầng sương dày đặc chứa muôn vàn câu hỏi, chứa muôn vàn tình yêu. Tôi từng tưởng tượng rất nhiều về việc cậu ấy hỏi tên tôi nhưng thực tế nó đã xảy ra, nó là hiện thực chứ không phải là mơ hay ảo mộng ..

"À! Mình...tên là...Đào" - vừa nói, vừa ngập ngừng úp úng, có lẽ cậu đang ở đây, trái tim của tôi đã không hề yên lặng mà loạn nhịp vì cậu mất rồi.

"Vậy rảnh thì đọc mấy tờ tài liệu này nhé! Sẽ giúp cậu nắm chắc kiến thức hoá hơn đấy"-cậu đưa tôi một tập giấy dày, tôi cầm nó thật nhanh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu còn vương lại.

Tôi liền nghĩ rằng: "Cậu ấy đang quan tâm mình ư? Cậu ấy đang giúp mình sao?..." Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ cùng với nụ cười ngây dại, bỗng có bàn tay khua khua trước mặt tôi, bàn tay ấy lại đưa tôi từ mộng tưởng về với thực tại.

"Sao vậy?" Cậu tò mò nhìn tôi.

"Hả...à...không sao, không có gì cả, mình sẽ đọc hết tất cả, cảm ơn cậu nhiều" - tôi ngượng ngùng trả lời.

Cậu nở nụ cười sáng lạng nói: "Cảm ơn suông như vậy thôi sao?"

"Là sao?" - tôi khó hiểu đáp nhưng chợt chất xám ùa ạt chảy xuống dây thần kinh truyền vào đại não tôi bỗng hiểu ra và nói tiếp: "Ok! Sẽ có nước tăng lực và bim bim bí đỏ".

"Ok" - cậu đáp và cười tới mức hai con mắt dường như chỉ còn là đường chỉ.

Hôm ấy, tôi và cậu chính thức biết nhau chúng tôi cứ vậy mà dần trở lên thân thiết.. Nhưng lại một năm nữa trôi qua, tôi vẫn chưa đủ kiên cường đứng trước mặt câu mà tỏ tình,

Tuổi 17 - cái tuổi mà người ta thường bảo bồng bột của thời thanh xuân đáng nhớ, cái tuổi tôi và cậu sánh bước bên nhau, cái tuổi tôi và cậu chỉ còn cái khoảng cách mong manh nhưng dường như không thể vượt qua được, cái tuổi mà tôi có thể nhận thức về cuộc đời, về thời gian, về giá trị cuộc sống nó thật bấp bênh, nó thật chảy trôi, nó thật trân quý biết nhường nào.

Tôi và cậu cùng sánh bước bên nhau, cùng nhau đến trường, cùng nhau lên lớp ... Có lẽ người ngoài sẽ nói rằng tình yêu của chúng tôi chắc đẹp lắm, chắc vui vẻ và hạnh phúc lắm, nhưng đâu ai biết trong cái vỏ bọc ấy tôi chỉ là một tấm lá chắn để cậu ấy từ chối những lời tỏ tình.Cậu coi tôi như một người bạn, tôi coi cậu như cả tuổi thanh xuân, thích cậu hết mình, thích bằng cả trái tim nhỏ bé của tôi, vì cậu mà học hành, vì cậu mà yêu thương, vì cậu mà thay đổi tính cách... Nhưng sao tôi không thể tự tin, tự tin để nói ra những điều thầm kín trong tôi, cảm xúc trong tôi?

Hôm này - ngày bế giảng, tôi đủ can đảm rồi, tôi đủ dũng khí rồi, tôi đủ tự tin rồi, ngày hôm nay tôi sẽ bước đến bên câu không phải là người thâm thương, trộm nhớ, tôi sẽ thổ lộ tình cảm và tiếng lòng trong tôi ... Những ảo tưởng, những mơ mộng của tôi lại chất cao và trải dài như những ngọn núi nối tiếp nhau, để tôi bước lên và tiến tới nắm lấy bàn tay ấm áp ấy. Tôi cười ngây ngốc, tưởng tượng mình sẽ là công chúa nắm tay hoàng tử bước vào lễ đường và bên nhau mãi mãi.

Suy nghĩ là vậy, nhưng đâu ai biết phía sau nó lại là một cơn bão cuốn trôi đi tất cả.

"Tinh..." Tiếng tin nhắn làm thức tỉnh tôi, ... là tin nhắn cậu gửi tới "Hôm nay bà đi học trước đi nhé, nhà tôi có chút chuyện nên đến sau. Gặp lại ở trường nhé!"

Dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng, cùng với sự tò mò nhen nhóm trong lòng, nó đưa tôi đến con đường nhà cậu.

Trước mắt tôi là cảnh cậu ôm một người cô gái khác, cậu nở nụ cười toả sáng mà chỉ dành cho tôi đem đến trước mặt người gái khác.Thế giới của tôi sụp đổ thật rồi, niềm tin, niềm hi vọng trở về con số 0, sự tự tin,sự can đảm, sự kiên cường vun đắp 3 năm ròng rã cứ thế bay đi. Tôi chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi nơi này, nơi đã lấy đi tiếng cười tuổi thanh xuân quý bấu của tôi.

Vùi mình thật sâu trong chăn, tôi yếu đuối khóc rống lên để không ai thấy tôi khóc, không ai thấy sự yếu đuối trong tôi, cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa dòng đời lưu lạc. Tôi cứ khóc, khóc mãi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi cảm thấy mệt, thật sự rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, muốn quên hết những chuyện đã xảy ra.

Mệt mỏi dựa vào tường, tôi cầm điện thoại bật lên, trên màn hình hiện lên hàng trăm tin nhắn cùng mới cuộc gọi của cậu, chợt nhớ ra hôm nay là lễ bế giảng và tôi đã bỏ lỡ.

Nỗi đau lại một lần nữa xâm chiếm cơ thể tôi, nỗi đau mang tên cậu. Tôi cố lấy lại vẻ bình tĩnh trả lời tin nhắn cậu: "Tui không sao, hôm nay tui hơi mệt không đến trường được", tin nhắn được gửi đi rồi không có hồi âm như tình cảm của tôi cậu sẽ không bao giờ biết.

Buổi chiều, những tia nắng yếu ớt nhàn nhạt chiếu lên bóng dáng cậu đứng trước của nhà tôi, cậu tới nhà thăm tôi cùng với một lời thông báo "Cậu sắp đi nước ngoài", đi đến một miền đất nước mới, nơi mà thuộc về cậu, tới nước Mỹ, có lẽ nơi đây sẽ đưa cậu lên một tầng cao mới, cậu sẽ có những người bạn mới sẽ tạo lên một bức tranh mới về cuộc sống của cậu. Tôi buồn lắm, thật sự rất buồn nhưng tôi có thể làm gì để níu kéo cậu lại bên tôi đây, thân phận ư? cái đó tôi không có, "bạn gái hờ ư?" Thật nực cười thân phận này nào xứng đáng để núi kéo cậu, để cản bước chân của cậu.

Ngày cậu phải đi, ngoài trời những đám mây đen che khuất mất khoảng trời xanh bao la, rộng lớn để rồi những hạt mưa như tuôn, như xối, như trút trên những con đường.

Tâm trạng của tôi bấy giờ ư? nó như những đám mây ngoài đó đó, nó đang vấy lấy tâm trí của tôi. "Tinh toong, Tinh toong" tiếng chuông cửa vang lên, tôi thoát khỏi u mê và trở về. Chạy nhanh xuống lầu mở cửa, trước mặt tôi là thân ảnh của một cô gái xinh đẹp, dễ thương. Đây không phải là cô gái hôm trước tôi thấy cậu ấy ôm sao? Đúng rồi! nhưng sao cô ấy lại tới đây? Chưa kịp phản ứng thì cô đã lên tiếng "Em là Đào hả? Thằng Tuấn nhà chị gửi em cái này"

"Thằng Tuấn nhà chị" vậy chị ấy là chị Tuấn ư? Tôi vội vàng mở tờ giấy mà cậu gửi cho tôi, dòng chữ thật đẹp ghi :"Có lẽ khi bà đọc được những dòng chữ này thì cũng chính là lúc tôi phải đi rồi. Tôi không biết vì lý do gì mà dạo này bà luôn lẩn tránh tôi, nếu tôi làm gì sai thì mong bà tha lỗi cho tôi, bà nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, mùa đông nhớ mặc áo đầy đủ đừng vì bề ngoài mà mặc ít sẽ cảm lạnh đấy, tối nhớ ngủ sớm đừng thức khuya đọc truyện sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé!.... Bà nhớ chờ tui về, tui sẽ cho bà một bất ngờ, chờ nhé..."

Đọc xong những dòng chữ này nước mắt từ đáy hồ như được khuấy động tuôn trào ra. Tôi chạy thật nhanh đến sân bay, trong đầu lẩm bẩm "Cậu hãy đợi tôi" đợi tôi một chút thôi, chỉ một chút thôi, tôi muốn nói cho cậu biết "Tôi thích cậu"nhưng dường như tôi đã nhận ra, cái sai của mình đã quá muộn màng, máy bay đã cất cánh rồi, cậu đã xa tôi thật rồi, khoảng cách giữa chúng ta lại dãn ra thêm rồi ... Tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu trở về, khi ấy tôi sẽ sửa chữa mọi lỗi lầm của tôi phạm phải... nước mắt hoà theo những giọt mưa lạnh lùng đến vô tình... thanh xuân của tôi trôi qua như vậy đó ...

"Thanh xuân như bàn tay nắm nước, dù nắm chặn đến đâu thì nước cũng chảy ra qua những kẽ tay"

"Hãy trân quý thời gian và đừng bỏ lỡ như tôi bởi hai chữ 'tự tin'."


Tác Giả: Anh Đào

Lưu bút tại: Ume.vn
4.6/5 - 87 (phiếu bầu)

Đăng nhận xét

[facebook]
Blog sử dụng định dạng ảnh .webpAD

Author Name

Liên hệ / Liên kết

Lưu ý: Đây là hộp thư phản hồi đọc giả, mua tên miền và đặt liên kết chéo. Vui lòng không gửi các nội dung không liên quan khác xin cảm ơn!.

Tên/Website *

Email *

Thông báo/Nội dung, mô tả *

Được tạo bởi Blogger.