Ume.vn

0%


Anh! Em là ai?

ume.vn - Khi còn chưa bước chân vào cuộc sống gia đình thực sự, trong tâm tưởng em hai chữ "gia đình" nó thiêng liêng và đẹp vô cùng. Bởi gia đình là nơi bắt nguồn mọi sự sống. Nhưng thực tế không hề như em trông đợi.

***



Ngẫm thấy, Dân gian có câu "mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh" quả là vậy. Đã đến lúc em phải bước chân vào xây dựng cuộc sống gia đình thực sự, sau vài tháng ấm êm là cả chuỗi ngày u tối. Người bạn đời của em - Anh thay đổi nhanh quá. Tại sao thế anh? Anh có còn thương em như ngày chúng ta còn yêu nhau không? Sao anh lại buông những lời cay đắng với em? Em đã có lỗi gì? Anh nói đi... Anh coi em là vợ anh hay là gì của anh? Em là ai???

Còn nhớ ngày chúng ta bên nhau, anh trao em bao lời hẹn ước, chúng ta thực sự đã hạnh phúc mà anh. Bên anh em thấy mình có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn trong công việc và đời sống. Bên anh em thấy mình yêu đời hơn, cuộc sống của em nhiều màu hồng hơn. Bên anh em quên đi mọi khó khăn, mệt nhọc, quên đi mọi bon chen của người đời đang ồn ào vồn vã ngoài kia.

Đến một ngày chúng ta hạnh phúc tay trong tay nhau, chúng ta hợp pháp là bạn đời của nhau. Ngày ấy, đã đánh dấu chấm cho cuộc đời chúng ta bước sang một trang mới. Tưng bừng vài hôm rồi cuộc sống mưu sinh lại tiếp tục quay theo quỹ đạo của nó. Anh và em bắt đầu trở lại công việc thường nhật của mình. Mỗi khi về tối anh hay đi đón em về, cảm giác được chồng đón về hạnh phúc lắm. Em thấy mình được yêu thương được quan tâm và được chiều. Em yêu anh nhiều, rất nhiều... Người bạn đời yêu dấu của em.

Nhưng! Sau 3 tháng anh trở thành một con người khác. Khi đi làm về anh không còn nở nụ cười ấm áp, Không còn đón em, quan tâm và yêu thương em như trước. Lời nói của anh cũng không còn nhẹ nhàng trìu mến nữa. Em thấy trong lòng bất an nên hỏi anh?

- Anh mệt à?

- Không.

- Anh thấy khó chịu chuyện gì? Em làm gì phật ý anh sao?

- Đã bảo là không? Nói lắm.

Những lời nói ấy của anh làm em giật mình và sợ. Kể từ khi yêu nhau cho tới bây giờ cũng đã 6 năm rồi. Lần đầu tiên anh nói chuyện với em bằng ngữ điệu này. Em tủi thân lắm, nước mắt lăn tràn trên má. Em lại càng không thể ngờ, thấy em tủi thân anh lại khó chịu đến thế.

- Mày khóc cái gì?

- Biến ra chỗ khác, tao đỡ ngứa mắt.

Em đứng tim vì nghe những lời này của anh, anh biết không? Cái gia đình màu hồng trong tâm tưởng của em đó nó đã nhanh chóng nhuốm tràm. Cái màu nâu tràm ấy, màu của nỗi buồn, màu của sự già cỗi, yếu ớt. Chưa bao giờ em thấy buồn và thất vọng như lúc này. Em tự hỏi em có lỗi gì? Sao anh lại xử sự với em như thế. Em lấp mình vào một góc phòng, vì em sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt anh giận giữ. Em đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Hơn 1 giờ đồng hồ quay tích tắc, anh đi đến bên cạnh an ủi em.

- Anh xin lỗi! Anh sai rồi. Anh không nên cáu với em, không được mắng em như vậy.

- Anh xin lỗi! đừng giận anh nữa, được không? Anh yêu em rất nhiều, thương em cũng rất nhiều nữa.

- Thôi mà, đừng khóc nữa. Anh xin lỗi, Anh thề lần sau anh không thế nữa.

- Em có lỗi gì mà anh lại thế với em?

- Em không có lỗi. Lỗi là ở anh? Anh bực chuyện công việc thôi. Anh xin lỗi mà.

Rồi anh đùa tôi bằng một câu nói "thôi mà, nín đi. Đừng giận anh nữa. khóc hết chỗ dở thôi nhé". Nghe thấy vậy tôi nửa khóc nửa cười, làm gì có ai khóc được hết chỗ dở đâu?

- Anh hứa lần sau anh không được mắng em nữa đấy. Anh khó chịu thì về chia sẻ với em sao mắng em như thế? Em tủi thân lắm.

- Ừ! Anh hứa mà. Anh biết lỗi rồi. Lần sau không thế nữa.

Sóng gió lần đầu cũng qua đi, lại bắt đầu với công việc thường ngày. Vài ngày tiếp theo vui vẻ và sau đó sóng gió lại nổi lên. Cuộc sống gia đình cứ lặp đi lặp lại như một chiếc đồng hồ kêu tích tắc. Những lần sau này ngày càng nặng nề hơn lần trước. Điều làm em không thể quên, ngày em có bầu cu tí nhà mình được 7 tháng. Anh xin được túi nhót của bà Diệm hàng xóm về. Anh bảo em:

- Bóc vỏ cho anh ăn.

- Vâng, anh đợi em lấy đĩa.

- Bóc chậm thế, không kịp ăn.

- Em bóc quả nào anh ăn luôn thì sao kịp. Anh cũng bóc cùng em đi.

- Bóc đi, một người bẩn tay thôi.

- Anh hay thật, ăn nhót anh sợ bẩn thay, bóc cho anh rồi anh lại bắt em đưa lên miệng cho anh ăn.

- Mày không hầu tao mày hầu thằng nào? Bố mày bảo đút vào mồm cho bố mày, mày khó chịu gì.

- Em bóc để đĩa là được rồi, anh tự lấy ăn cũng được sao anh phải cáu với em.

- Con chó này. Mày cãi tao à?

Sau câu nói đó là một cái tát điếng người. Em đau quá nên khóc. Anh lại lối em ra giường, anh vật ngửa em ra, hai đầu gối anh đè lên hai tay em, 1 tay anh túm tóc em còn 1 thay anh tát em tới tấp vào mặt vào đầu. Đang lúc bụng mang dạ chửa sao anh có thể làm như thế với em. Chỉ vì bóc quả nhót để ra đĩa, không đưa vào miệng cho anh mà em bị một trận đòn nhừ tử. Hôm sau hai má em thâm tím, hằn nguyên cả bàn tay anh trên mặt. Đầu đau âm ỉ, choáng váng. Em đã khóc tủi cho thân mình và buồn bã cả ngày trời. Cũng từ đây những trận đòn liên tiếp đến với em. Anh mắng chửi em không thiếu một từ gì có nghĩa mất lịch sự hơn được nữa. Anh đã dùng những lời lẽ của kẻ chợ búa, của kẻ côn đồ, của người không có văn hóa để lăng mạ, sỉ nhục em. Anh ạ, em thấy cuộc sống này như địa ngục, em không bao giờ muốn có nó đâu anh. Hôm nay, anh lại thế...

- Anh nằm gọn vào để em buông màn cho đỡ muỗi.

- Con động dại này.

- Em nói có thế sao anh chửi em như vậy?

- Bố cái con động dại lên rừng. Nhìn thấy mặt mày là tao ghét. Nhìn thấy mặt mày là tao muốn chửi mày rồi.

- Anh ạ, những lời đó không phải là lời để người chồng nói với vợ mình đâu anh? Anh là người được ăn học đàng hoàng anh đừng nên như thế? Anh xem có ai chửi vợ, lăng mạ vợ như xưa nay anh vẫn làm không? Anh đừng biến cuộc sống này trở thành địa ngục nữa đi. Đến giờ này em thực sự không thể nhịn anh. Anh hãy tự chỉnh đốn lại cách ăn nói của mình đi.

- Câm mồm.

- Con đĩ này, mày câm mồm ngay. Mày không câm mày đừng trách tao.

- Tổ sư cái con động dại.

- Chết mẹ mày đi...

- Anh chửi ít thôi. Em chỉ nói thế, sai gì mà anh chửi em. Em nhịn anh nhiều rồi. Em là vợ anh không phải con hầu, kẻ ở mà anh muốn chửi thế nào cũng được.

- Câm mõm.

Anh chỉ tay vào mặt em, mắt anh trừng lên, đáng sợ. Em đau xót khi nghe những lời đó thốt ra từ chính miệng của người bạn đời chung chăn chung gối. Mặc dù có với nhau một mặt con rồi, em cũng đã từng nói rằng con chúng ta đăng tuổi học ăn học nói. Anh nói ra câu gì, hành động gì anh cũng phải suy nghĩ. Trẻ con bắt chước rất nhanh, những hành động và lời nói của chúng ta ảnh hưởng rất nhiều đến lối sống và suy nghĩ của con. Nhưng anh sống thật tồi tệ với vợ con, anh ngày càng tệ hơn... Anh sống chỉ biết có đồng tiền. Chửi rủa vợ con không tiếc lời. Trong em lúc nào cũng day dứt không nguôi. Nghĩ về anh mà trái tim em rỉ máu... Anh à, em là gì của anh? Em có còn là vợ của anh không? Trong anh, anh nghĩ em thế nào? Anh coi em là ai? Sao anh lại có những hành động cục cằn thô lỗ thế? Em là ai? Em khao khát muốn biết điều đó? Anh hãy trả lời thật lòng mình đi, cho em biết em là ai? Chỉ khi em biết thực lòng anh, em là ai? Thì cuộc sống của chúng ta mới có thể cải thiện. Em không muốn sống với những chuỗi ngày u tối này đâu anh? Không chỉ em mà còn tương lai của con chúng ta nữa anh ạ. Em không muốn nó sao chép và lưu giữ những hình ảnh không tốt ấy. Em không muốn trong tiềm thức của con chúng ta có nền tảng của một gia đình bào lực, gia đình không hạnh phúc, nói đúng hơn là một gia đình tồi tệ. Em mơ ước một gia đình giản dị và biết yêu thương lẫn nhau, điều đó khó lắm sao anh?


Tác giả: Nguyễn Hồng Nhung

Lưu bút tại: Ume.vn
4.6/5 - 87 (phiếu bầu)

Đăng nhận xét

[facebook]
Blog sử dụng định dạng ảnh .webpAD

Author Name

Liên hệ / Liên kết

Lưu ý: Đây là hộp thư phản hồi đọc giả, mua tên miền và đặt liên kết chéo. Vui lòng không gửi các nội dung không liên quan khác xin cảm ơn!.

Tên/Website *

Email *

Thông báo/Nội dung, mô tả *

Được tạo bởi Blogger.