Mặc cho đôi giày cao gót cản bước nhiều lắm, tôi cuối cùng cũng tới gần cậu. Tay tôi lần đầu tiên chạm vào bờ vai cậu. Cậu quay người lại nhìn tôi khó hiểu.
– Ừm, tớ có chuyện muốn nói… – Tôi lí nhí – Chỉ năm phút thôi.
Những cậu bạn đi xung quanh cậu ồ lên thích thú. Cậu có vẻ ngượng, quay sang quát chúng nó. Cũng phải thôi, năm cuối là dịp để người ta tỏ lòng, bọn họ nghĩ thế cũng chẳng có gì lạ.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh không phải sao? Mới ngơ ngẩn bước vào ngưỡng cửa tiểu học hôm nào, rồi lạ lẫm biết mùi thế nào là học sinh cấp hai, háo hức trở thành một cô nữ sinh thướt tha áo dài cấp ba rồi giờ đây mười hai năm cũng hết. Trải qua lễ khai giảng cuối cùng, những tháng chín, mười, mười một,… cuối cùng, buổi họp phụ huynh cuối cùng, buổi tổng kết cuối cùng thoắt cái cũng gần trôi qua nhanh cái ngày cuối cùng phải mặc chiếc áo dài xanh vướng víu. Tưởng vui mà sao man mác buồn đến lạ.
Ngày hôm nay, trông ai cũng xinh gái xinh trai đến ngỡ ngàng. Quyến luyến nhau, ừ chắc thế. Lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngồi nghe ban giám hiệu phát biểu. Đầu đội một vòng hoa, môi tô chút đỏ, tóc dài uốn đuôi nhẹ nhàng, mắt chăm chú nhìn về phía trước. Cô bạn thân của tôi với lên nắm lấy tay tôi không rời. Tôi nghe đâu đó tiếng sụt sịt khóc. Buồn hơn tôi tưởng. Sau hôm nay, chúng tôi vẫn gặp nhau, nhưng không đơn giản chỉ gặp nhau vô tư như trước. Luyện thi, cố gắng, stress, hói đầu, mụn,…Có rất nhiều vấn đề đánh dấu việc chúng tôi phải trưởng thành. Kì thi quan trọng nhất đời người sắp đến. Ừ mà thi xong chắc gì chúng tôi đã chung đường. Nên khoảnh khắc kết thúc năm học này trở nên thiêng liêng đến lạ. Tựa như phút 89 người ta thường nói trong bóng đá, hết hôm nay, mọi sự đều chấm hết. Bỏ lỡ sau hôm nay chính là bỏ lỡ không thể vãn hồi.
Mọi năm buổi lễ dài lê thê thế, nhưng hôm nay thật ngắn, một chốc đã xong. Người ta nói những điều đáng coi trọng trôi qua nhanh lắm. Cũng đúng thật. Tôi đứng giữa sân trường nhìn dòng người qua lại. Chợt thấy một bóng hình quen thật quen lướt qua, tôi vội vàng buông tay con bạn, nói nó về lớp trước thế rồi nhanh chân đuổi theo. Tôi có chuyện muốn nói với người ấy, nếu bây giờ chẳng mở lời e rằng tôi cũng sẽ mãi chẳng còn cơ hội.
Người con trai trước mặt so với lúc tôi mới quen cũng không khác quá nhiều. Cậu ta chỉ từ một cậu bé cao bằng tôi theo thời gian trở nên cao hơn tôi thôi. Vẫn gầy gò như vậy, tóc tai cũng chẳng chải chuốt gì nhiều, giọng nói vẫn trầm trầm, nụ cười vẫn sảng khoái chẳng đổi. Từ khi quen cậu, cậu luôn là người đi phía trước, còn tôi là kẻ bước theo sau. Nhưng thời gian cứ thế kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi. Điều này có thể hiểu theo hai nghĩa. So với ngày biết cậu, tôi không cao lên nhiều. Còn cậu từ 1m50 chắc giờ cũng 1m70 trở lên rồi. Chân dài ra, cậu bước đi nhanh hẳn. Mặt khác, xưa kia, chúng tôi khá thân, tôi cho là như thế. Nhưng hiện tại, có lẽ chỉ mỗi tôi để ý và nhớ đến cậu thôi, cậu có thể đến cái tên của tôi cũng chẳng nhớ gọi thế nào cho đúng nữa rồi.
Mặc cho đôi giày cao gót cản bước nhiều lắm, tôi cuối cùng cũng tới gần cậu. Tay tôi lần đầu tiên chạm vào bờ vai cậu. Cậu quay người lại nhìn tôi khó hiểu.
– Ừm, tớ có chuyện muốn nói… – Tôi lí nhí – Chỉ năm phút thôi.
Những cậu bạn đi xung quanh cậu ồ lên thích thú. Cậu có vẻ ngượng, quay sang quát chúng nó. Cũng phải thôi, năm cuối là dịp để người ta tỏ lòng, bọn họ nghĩ thế cũng chẳng có gì lạ. Bạn của cậu cười cợt rồi đi trước, bỏ lại cậu sượng đứng người nhìn tôi. Tôi khẽ cười, nói cậu đi cùng tôi tới gốc vú sữa già vắng người gần đó.
– Cậu có gì thì nói đi. – Cậu nam sinh trước mặt gãi đầu xấu hổ nhìn tôi.
– Ờ…Thực ra nói ra thì khá sến sẩm và dài dòng, tớ đoán thế. Nhưng đây là tất cả những gì tớ nghĩ và muốn nói với cậu. – Tôi hít sâu lấy một hơi.
– Hôm nay, tớ muốn tỏ tình với cậu. Không phải tỏ tình cho tớ 18 tuổi đang đứng đây mà là cho một cô bé ngày xưa đã thích cậu nhưng mãi chưa đủ dũng khí để nói, là tớ nợ cô ấy, căng như phút 89 rồi.
– Hả?
– Cậu im lặng nghe tớ nói đã. – Tôi khẽ nhếch môi – Chuyện là thế này. 8 năm trước, có một cô bé yêu sớm, không chỉ đơn thuần là cảm nắng mà đã tương tư cậu rất lâu rất lâu. Đến cô bé cũng chẳng hiểu mình thích điểm gì ở cậu. Da ngăm, răng hô, gầy như cây sậy, mụn lại chi chít, bạn của cô bé ai cũng nói cậu xấu đến ma chê quỷ hờn.
Tôi khẽ dừng lại, trông lên cậu thấy mặt cậu cắn môi giận dữ, nhưng không để cậu ngắt lời, tôi lại tiếp :
– Nhưng cô bé lại thích cậu. Cô ấy đã luôn đi theo sau lưng cậu. Đến trung tâm, đến trường học, cô luôn tìm kiếm bóng lưng của cậu. Cậu ngày xưa rất dễ nhận diện, luôn mặc một chiếc áo khoác xanh nước biển dù nóng hay lạnh. Ngày cô ấy tìm hiểu được sinh nhật của cậu, biết được họ và tên của cậu, cô bé rất vui. Và rồi cứ mỗi dịp lễ quan trọng hay vào ngày ấy, cô luôn nhớ đến và chúc mừng cậu trong lòng, trên mạng xã hội dù cậu chẳng hay biết.
– …
– Cô bé còn khờ khạo bắt chước mọi điệu bộ của cậu. Mặc áo khoác dù nóng hay lạnh, xắn tay áo, đứng ngoài lan can mặc gió tạt vào mặt. Có thể là cậu thấy hài thật nhưng tớ muốn cho cậu biết, trong suốt những năm tháng đó đã từng có một cô bé luôn lẽo đẽo sau lưng cậu, cố gắng bắt đều nhịp chân của cậu. Một cô bé vui đến hét ầm nhà vì cậu gọi tên cô ấy rồi chọc ghẹo. Một cô bé văn hay chữ tốt lớ ngớ viết thư cho cậu nhưng đến cuối cùng lại viết thành lời trêu đùa cậu với bạn của cô ấy. Một cô bé đã khóc khi không còn dịp đứng song song và đối diện với cậu, buồn suốt một thời gian dài khi cấp hai chẳng còn cùng trường với cậu. Từ một cô bé, đã có một thiếu nữ hớn hở khi biết trên trung tâm phụ đạo sẽ được học cùng cậu suốt những năm tháng cấp hai. Cô thiếu nữ ấy sung sướng khi biết lên cấp ba lại được học cùng trường với cậu và có thể vô tình bắt gặp cậu giữa sân trường lần nữa. Còn có một cô thiếu nữ luôn lén nhìn theo cậu rồi giật mình hoảng hốt khi cậu nhìn thấy cô ấy…
Tôi tuôn ra một loạt những câu từ, tay từ bao giờ đã đan lại vào nhau. Tôi không dám nhìn lên xem vẻ mặt của cậu nhưng có thể tưởng tượng cậu ngạc nhiên thế nào. Đến cuối cùng, tôi cúi gằm mặt xuống, run rẩy nói lên lời :
– Không sai, cô bé ấy là tớ. Tuổi dậy thì tớ thích cậu, thanh xuân tớ thích cậu, hiện tại tớ… Tớ biết là sẽ chẳng đâu vào đâu thế này mà. Nên tớ chỉ muốn thay lời cho tớ những năm tháng trước, tớ không muốn mang nợ nữa.
Phía đối diện lặng ngắt như tờ, tôi đoán mình lại làm trò hề nữa rồi. Chỉ là chân tôi không chạy trốn được nữa. Tôi có lẽ đang chờ những lời từ chối, sự cười cợt của cậu ấy hay một lần nữa nhìn cậu ấy bỏ đi trước. Thế rồi, cậu ấy bỗng bật cười, tay cậu ấy đặt lên đầu tôi bóp nhẹ :
– Khoan khoan, cậu làm tớ sốc tâm lí quá. Ngẩng đầu lên nhìn tớ này.
Mắt tôi ươn ướt. Khiếp thật, không ngờ tôi lại mau nước mắt như thế. Khó lắm tôi mới trang điểm để còn chụp hình với lớp cơ mà, nhưng tôi muốn khóc quá. Mascara của mẹ chắc phí phạm mất rồi. Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn cậu, vô thức khịt mũi.
Cậu tròn mắt nhìn tôi rồi phá lên cười. Mãi đến một lúc sau, cậu mới nghiêm túc chỉnh lại giọng của mình :
– Cậu kể nhiều như vậy, có muốn nghe chuyện của tớ không? Này nhé, 8 năm trước có một cậu bé rất bực bội khi bị ghép đôi với cậu dù mình với cậu chẳng nói năng gì nhiều với nhau. Đi đâu cậu bé cũng nghe thấy tên cậu nên cậu khá ám ảnh rồi từ bao giờ cũng để ý đến câu luôn. Cậu bé rất vui vì mỗi giờ ra chơi đứng ở lan can có thể trông thấy cậu ở phía đối diện. Khi nhận được thư của cậu, cậu bé đã bị chọc rất nhiều nhưng nào ngờ bên trong chỉ có tên cậu bé và tên của một bạn nữ khác có một hình trái tim ở giữa, nó khá là hụt hẫng đấy.
– Ơ…
– Lên cấp hai gặp lại cậu ở trung tâm phụ đạo, cậu bé rất vui. Nhưng cậu quá xuất sắc nên dường như khá xa vời. Khi đi đâu đó, cậu bé thấy cậu đi sau sẽ auto đi chậm lại nhưng không phải do chân cậu ngắn quá. Cậu bé còn cười như thằng đần khi thấy cậu với nó mặc chung một kiểu áo khoác đấy. Với cả trong lớp học thêm, cậu bé nhìn cậu miết mà cậu cứ cười cười với thằng nào ấy, khá bực. Lên đến cấp ba biết cậu chung trường, nó cứ đi lượn lờ hết cả khối để tìm cho ra lớp của cậu. Xin lỗi vì mãi đến khi xem danh sách người trúng tuyển mới biết sinh nhật của cậu nhưng năm nào nó chẳng nhờ thằng bạn cùng lớp của nó cũng là bạn cấp hai của cậu chúc sinh nhật dùm. Biết điểm thi nó còn cố tìm ra tên cậu để xem thử rồi bấm bụng học cho vừa với cậu đấy. Khổ biết bao nhiêu.
Cậu vờ thở dài trong sự bối rối của tôi, mỉm cười rồi nhìn tôi dịu giọng:
– Cậu bé đó là tớ. Cậu không tìm thì lát nữa tớ cũng sẽ tới tận lớp cậu. Trốn tránh đủ rồi. Cậu nói đúng, hôm nay căng như phút 89 vậy. Chí ít thì tớ cũng phải nói ra điều này : Tuổi dậy thì tớ thích cậu, thanh xuân tớ thích cậu, hiện tại tớ cũng thích cậu.
Tôi nhìn sâu vào ánh mắt của cậu, rõ ràng tôi cũng đang cười. Cậu cũng nhìn tôi như đang chờ đợi. Tôi mơ mơ nghe được bản thân mình đáp lại cậu thế này :
– Tớ hiện tại…rất rất thích cậu.
Và sao nữa? Nụ hôn đầu của chúng tôi cũng đã đến rồi. Mơn trớn, nhẹ nhàng. Cậu ấy buông tôi ra sau đó, rồi nắm lấy tay tôi đi đến lớp.
– À mà này, cậu cho tớ ngậm follow hơi lâu rồi đấy.- Có á?
– Thôi đi quý cô, rõ là vô tâm. Thế mà nói là thích tớ.
– Tớ không để ý lắm thôi mà. Cơ mà yêu đương cũng không có quên học hành đâu đấy, thi cử tới nơi rồi.
– Dạ vâng vâng…
Chúng tôi không biết mình sẽ cùng nhau đi tiếp đến bao lâu, nhưng ít nhất chúng tôi biết chúng tôi đã không để lỡ nhau. Giây phút này tay chúng tôi nắm chặt lấy tay đối phương không rời, nắng hôm ấy ấm áp đến lạ…
Đăng nhận xét