ume.vn - Ngày hôm qua, thể như cơn gió nhẹ cố lay động thôi thúc trái tim mỗi người phải sống, phải cư xử tốt hơn trong ngày kế tiếp nhưng những sự lay động đó vẫn còn quá yếu ớt, chẳng thể thay đổi được tâm tính mỗi người. Và chính chúng ta cũng chẳng thèm để ý tới sự đi qua của một quãng thời gian ngắn ấy.
***
Chúng ta vẫn hoài vô tâm, vẫn chẳng thèm để ý tới những vụn vặt, những hành động thờ ơ của mình trong ngày qua. Để rồi cho đến khi cơn gió đã đủ mạnh, thời gian đã tích tụ đủ dài thì chúng ta mới nhận ra tất cả lỗi lầm mà ta mắc phải. Nhưng đến lúc chúng ta nhận ra thì tất cả đã muộn màng, khó còn cách nào khác để cứu vãn và tất cả giờ đây cũng chỉ còn tồn tại với hình dạng là những kỷ niệm, là những niềm đau khó có thể xóa nhòa. Và chính những kỷ niệm, những niềm đau đó đã tạo nên "ngày hôm qua" vô cũng đáng quý trong cuộc đời ngàn xuân của mỗi người.
Tôi cũng vậy, cũng là người chẳng phải máy móc. Tôi cũng biết yêu biết ghét, biết thờ ơ trong sự cố gắng lay động giúp tôi chuyển mình của "ngày hôm qua" nhưng tôi đã chẳng thèm để ý tới nó và từng ngày, từng tháng cứ trôi đã tạo cho tôi một "ngày hôm qua" chằng thể nào quên với hình ảnh một người con gái. Và "ngày hôm qua" của tôi chính là...
"Ngày hôm qua" tớ đã từng thờ ơ, vô tâm bỏ qua sự góp mặt của cậu trong cuộc sống đầy rắc rối, chông chênh của năm mười năm tuổi. Mỗi ngày trôi đi,mỗi tháng đi qua tớ càng lạc vào đam mê bóng bánh, trò chơi điện tử của mình hơn là quan tâm đến cậu. Dần dần sự thơ ơ đó ngày một lớn khiến khoảng cách của tớ và cậu ngày một xa hơn.
"Ngày hôm qua" tớ đã từng nhận ra điều đó, tớ đã nhận ra được sợi dây đang buộc chúng ta ngày một dãn nở chỉ đợi chờ ngày đứt. Để giải quyết vấn đề đang gặp phải tớ và cậu đã thống nhất được một cuộc hẹn mong sao giải quyết được tình trạng hai đứa.
Tớ đã thẫn thờ đến cứng người nhiều giờ nếu không có tiếng nói ấm áp vang lên từ cậu thì ắt hẳn tớ còn bị như vậy lâu hơn.
Cậu vẫn vậy, à mà không cậu còn xinh, duyên dáng hơn rất nhiều. Nụ cười tỏa nắng cùng đôi mắt bồ câu hướng về tớ cùng một lúc khiến tớ thẫn thờ lần thứ hai trong vòng có hai phút. Và kể từ đó kịch bản với những lời xin lỗi, lời hứa, lời giải thích của tớ về quãng thời gian vừa qua đã trôi theo nụ cười và đôi mắt xa xăm đó đi đâu không biết. Tớ chỉ biết ngắm nhìn cậu cho từng miếng bánh vào đôi môi đỏ hồng. Một cảm giác hạnh phúc đầm ấm đến bất ngờ. Không thể tin được trước nay tớ đã đánh mất cảm xúc này với cậu!
Tớ và cậu chia tay buổi hôm đó khi cậu bước vào cánh cổng tri thức. Tớ tự hứa mình sẽ thay đổi sẽ bỏ bóng bánh, bỏ các trò chơi điện tử mà đến với cậu nhiều hơn bởi ngay lúc này tớ đã biết cậu quan trọng trong tớ đến thế nào.
"Ngày hôm qua" tớ đã từng nghĩ là vậy, tự thôi thúc thay đổi bản thân là vậy. Ấy vậy mà sao tớ chẳng thể thay đổi vẫn ngựa quen đường cũ, vẫn có những trận bóng đến chín giờ tối, có những trận đấu trong trò chơi điện tử từ chiều sớm đến đêm muộn. Giờ đây đã hai năm từ ngày đó tớ vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại làm vậy, chẳng hiểu tại sao lại bỏ rơi cậu cô đơn như vậy. Tớ vẫn thường tự nghĩ ra lý do lãng xẹt là "tuổi trẻ chưa hiểu chuyện ham chơi, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà không hiểu người khác". Nhưng với cậu chắc chắn sẽ không thể chấp nhận lý do này đâu.
Bởi chúng ta đã quyết đi đến với nhau, bắt đầu một mối quan hệ giữa hai người thì chắc chắn chúng ta đều phải thay đổi để hai người hiểu nhau, hợp nhau chứ không thể sống một cách vô chi vô giác như trước nữa. Chúng ta cần chịu trách nhiệm với nhau, ấy vậy mà tớ đã...!
"Ngày hôm qua" tớ đã từng nghĩ rằng mình phải níu giữ lại cậu bên tớ, mãi mãi bên tớ không bao giờ được chia xa. Nhưng một cát tát thẳng mặt từ tái tim đã phá tan giấc mộng đó. Tớ, tớ không xứng đáng để được ở bên cậu. Tớ đã mang cho cậu bao buồn phiền, bao nỗi sầu chẳng lý do. Và cảm giác cô đơn luôn đón chờ để ôm chặt lấy cậu mãi không buông thay cánh tay nhỏ của tớ. Và cái gì đến cũng phải đến, tớ và cậu đã chia xa từ đó chỉ sau vài từ:
"Mình chia tay đi"------"Ừ.
"Ngày hôm qua" tớ đã nghĩ mình phải thay đổi bản thân, nhất quyết thay đổi được bản thân chứ không tớ chỉ mang đau thương cho người thân mình và cũng là ước vọng mỏng manh thay đổi bản thân sao cho được nắm tay, sờ vào đôi môi đỏ hồng đó một lần nữa.
"Ngày hôm nay"- tớ nghĩ tớ đã thay đổi và đã phần nào thành công theo cảm nhận của tớ là vậy. Và giờ đây ngồi viết những dòng này thì cũng đã hai năm gần một tháng chúng ta chính thức rời bỏ nhau. Tớ cũng chẳng còn cái suy hão huyền của thằng nhóc mới hết lớp mười ấy nữa bởi hai năm đi qua với bao điều ập tơi thì tớ cũng đã hiểu rằng tớ thật sự chẳng xứng với cậu, chẳng thể làm phiền cậu một lần nữa. Tuy rằng hình bóng cậu vẫn luôn hiển diện ngay trước tớ cả trong mơ hay còn thức.
Bóng đêm ngập tràn tầm mắt, cơn gió vu vơ khiến tớ lạnh. Lạnh tớ lại nhớ cậu...
Đăng nhận xét