Bạn có còn nhớ về mối tình đầu của mình không?
Về lần đầu tiên nắm tay ai đó rụt rè, lần đầu tiên ngại ngùng khi nhận được những món quà be bé trong giờ ra chơi, lần đầu tiên ngóng trông từng con hạc giấy, lần đầu tiên hờn giận, lần đầu tiên vỡ òa… tất cả bỗng ùa về và khiến bạn “bé” lại, con tim chợt hẫng đi một nhịp, và mắt bạn chẳng hiểu sao cứ thế nhòe đi.
“Lẽ nào em không biết” là cuốn tiểu thuyết tình yêu trong sáng, đáng yêu và dạt dào cảm xúc như vậy
Những nỗi buồn man mác, những hạnh phúc ngọt ngào, những tâm sự khó kể cùng ai. Đó mới chính là dư vị của những mối tình thanh xuân, khi chúng ta còn trẻ và yêu thương bằng cả trái tim mình.
“Lẽ nào em không biết”, tuổi trẻ nhút nhát như vậy, nên đôi khi phải dũng cảm lắm mới đủ dũng khí để nói thích một người.
Như một Vũ Huỳnh Phong lặng lẽ theo sau bóng hình người mình thương trên con đường đi học mỗi ngày. Như khi cậu lấy hết can đảm để bước lên sân khấu dành tặng bài hát viết riêng cho người mình yêu mến nhất. Như lúc bối rối đến đỏ lựng cả mặt chỉ vì sự ngây ngô, vô tình của một Hà Nguyệt Dương cá tính, mỗi khi được cậu mua cho đồ ăn vặt. Như mỗi lần bị cô trọc tức, cậu chẳng giận mà lại càng thêm yêu…
Gần 20 năm âm thầm ở bên, gần 20 năm ngóng trông, đợi chờ.
Đời người có được bao nhiêu cái hai mươi năm? Mà cậu lại dành trọn cho cô như thế? Thứ tình cảm lớn lao đến vậy, nhắm mắt tự hỏi, mấy ai có thể làm được? Từ một cô bé con vừa ngã đã khóc toáng lên đến một thạc sĩ bản lĩnh và đa tài. Từ một cậu bé đáng yêu nhường chiếc kẹo mút dâu tây đang cắn dở cho cô bé hay khóc hôm nào đến một chàng ca sĩ tài năng và giàu tình cảm.
Nhưng trái đất tròn, những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau. Dẫu cho bao nhiêu cách rời, hiểu nhầm và cả những lời chưa nói. Trái tim chỉ luôn muốn những điều nó muốn. Nên dù đi đâu chăng nữa, đã là định mệnh, chắc chắn sẽ phải gặp lại.
“Lẽ nào em không biết” đem đến cho bạn cho bạn vô vàn cảm xúc. Mỗi trang sách bạn lật mở, mỗi nỗi đau bạn cảm nhận, mỗi niềm hạnh phúc vỡ òa, trào dâng cùng nhân vật cũng chính là mỗi lần bạn xóa đi lớp sương mù đang giăng trong mình về tình yêu. Hơn bao giờ hết, bạn lại có thêm niềm tin vào tình yêu, vào mối tình đầu, vào những cảm xúc từ thời non trẻ, giấu sâu trong lòng đến tận ngày hôm nay.
Bạn sẽ thấy hóa ra những gì người ta vẫn nói đều chẳng hoàn toàn đúng, rằng tình đầu thường là tình dang dở. Chỉ cần chung một nhịp đập, chỉ cần một chút liều lĩnh, chỉ cần mãi giữ lửa cho tình yêu ấy… thì nó sẽ đóng rễ và theo bạn đến suốt cuộc đời.
Vì thế, mọi chuyện có ra sao, chỉ mong bạn đừng quên mình đã từng có một tình yêu đầu đời đẹp đến thế, đã từng có ai đó bạn yêu hơn chính bản thân mình và nếu có thể sau này gặp lại, hãy nói một lời cảm ơn.
Cảm ơn vì đã xuất hiện trong thanh xuân ấy, cho bạn biết yêu, biết rung động, biết vì một người mà xót xa là như thế nào…
Đăng nhận xét