ume.vn - Tình yêu tuổi 20 có phải sẽ theo ta suốt cuộc đời ?
Những ký ức ngày mới có phải sẽ in đậm trong tâm trí ta mãi sau này trên chặng đường thăng trầm của cuộc sống?
Ngày ấy em 20, trẻ trung xinh đẹp và tự tin yêu đời. Em từng sống những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ mà có anh ở bên.
Đến bây giờ, đã 10 năm trôi qua, em vẫn nhớ về anh, nhớ về những khoảnh khắc tươi đẹp của chúng ta.
***
Em là cô sinh viên đại học năm thứ 3. Em học kinh tế của một trường đại học bình thường. Anh hơn em 4 tuổi, nhưng do anh đã học trễ 2 năm nên ngày đó anh đang là sinh viên năm thứ 5 của đại học Bách Khoa. Anh học kỹ thuật. Anh là dân gốc của thành phố này, nơi em đang học đại học.
Khi ấy xung quanh em có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Em có 1 bạn nam học cùng khoa trong trường rất yêu em, em cũng rất mến bạn ấy. Cứ ngỡ rằng em và bạn ấy sẽ là 1 đôi , bạn ấy hoàn hảo,, một người đàn ông ga lăng và tâm lý .. Đặc biệt thương em hết lòng. Cho đến khi em gặp anh. Em mới biết thế nào là tình yêu.
Cảm giác em nhìn thấy anh qua facebook. Nụ cười của anh thu hút em từ lần đầu tiên tấm hình avatar đập vào mắt. Anh không đẹp trai, anh không giàu có sang chảnh. Nhưng anh lại là người bước vào trái tim em ngay từ giây phút đầu . Chính vì vậy em đã chủ động làm quen với anh. Cách làm quen của em cũng kì lắm phải không? Em nhắn tin chê tên của anh giống tên con gái. Em đủ điều lý sự vớ vẩn. Rồi em phát hiện anh là người cực kỳ thông minh, giỏi. Đúng chuẩn gu của em. Em lấy cớ muốn học tiếng Anh để nhờ anh chỉ giùm. Em nhận anh là sư phụ. Và từ đó em 1 tiếng sư phụ, 2 tiếng cũng sư phụ. Và em thành công bước vào thế giới của anh.
Lần đầu gặp mặt, em đã nói rất nhiều. Em cười , em nói chuyện vu vơ. Em cố gắng ko cho anh biết em cũng đang rất ngại ngùng . Anh thì ko nhìn thẳng vào mắt em, anh nói chuyện mà quay về hướng khác. Hihi, anh thật ngốc. Nhưng em đã cho anh cảm giác dễ gần phải không?
Rồi cứ thế , Sư phụ và đệ tử dần dần quen biết, thân thiết hơn. Chúng ta đã thích nhau rất nhanh. Cảm giác đó em ko thể quên, hạnh phúc khi mình thành công hạ gục crush dễ dàng. Dù anh cao cao tại thượng, anh có cốt cách của anh. Nhưng anh cũng là người vui vẻ. Em thích sự chân thật của anh lắm anh biết không?
Lúc ở bên anh thì em luôn cảm thấy an toàn và được che chở. Anh dắt em đi khắp nơi , khắp chốn. Gặp gỡ bạn bè, gia đình của anh. Em theo anh những năm tháng ấy,. Em cùng anh làm đồ án tốt nghiệp. Em còn vẽ bậy lên đồ án của anh nữa. Một đứa học kinh tế như em thì biết gì về động cơ ô tô mà vẽ vời. Anh vẽ đẹp hơn em rất nhiều, em nhớ môn vẽ đồ hoạ này anh luôn đạt điểm xuất sắc. Nhưng anh vẫn chiều em nghịch ngợm. Đáng yêu thật ! Em dự lễ tốt nghiệp của anh. Anh thật giỏi, là 1 trong 2 người đứng đầu của khoa. Rồi sau đó em vào năm cuối đại học. Anh được công ty nhà nước chọn đi làm việc nhưng lại không ở thành phố này. Anh đã trăn trở với em vì phải xa gia đình, xa cả em nữa. Em đã buồn nhưng em vẫn để anh đi.
Em vẫn yêu và nhớ anh rất nhiều thời gian ấy. Em ngồi xe khách đến thành phố nơi anh làm việc khi nhớ anh. Hầu như tuần nào anh cũng ghé về thăm em, nhưng bất chợt nhớ anh thì em vẫn sẽ đi gặp anh.
Em lại được khám phá thêm 1 thành phố mới nơi có anh in dấu. Chúng ta lần đầu cũng là ở nơi ấy. Năm em học năm cuối đại học và anh đã đi làm. Thật ngốc phải không? Là vậy nên dù có bao nhiêu người lướt qua cuộc đời thì em mãi mãi không quên anh.
Ngày kỷ niệm chúng ta bắt đàu yêu nhau là 1/4. Em thầm nghĩ sao lại vào đúng ngày nói dối nhỉ. Chẳng phải tình yêu của chúng ta rất tốt đẹp hay sao?
Thời gian trôi qua, em và anh đã bên nhau gần 2 năm. Anh đi học lái xe ô tô, em cũng đi theo anh. Em còn nhớ hồi đó thầy dạy lái xe đưa chúng ta đi tận biên giới nơi cửa khẩu xa xôi. Anh còn nói và cười rằng : “Em thấy có ai giống anh ko? Đi học lái xe cũng mang người yêu theo”.
Những kỷ niệm chắp vá ko theo thứ tự cứ mãi trong đầu em đến bây giờ. Có lần anh đi chơi cafe với bạn mà ko nói cho em biết. Em gọi anh ko được. Em đã giận, anh còn viết cả bản kiểm điểm gửi cho em. Chữ của anh cũng rất đẹp. Đáng yêu phải không?
Đến lúc em tốt nghiệp đại học. Em sẽ phải rời thành phố nơi anh sinh ra. Gia đình em là dân miền bắc, anh là người dân Miền trung. Ngày ấy bố mẹ em vẫn nghĩ em nên yêu và cưới một người dân ngoài bắc. Và cũng bố mẹ em cảm thấy em chưa nên yêu đương.
Em biết ngày em xa anh sắp đến. Tốt nghiệp xong em phải về quê . Em đã ghé qua thành phố anh làm việc trước . Đúng dịp anh cũng có chuyến công tác ở Hà Nội. Anh đã đi cùng em ra bắc. Xong công việc anh đã ghé qua nhà em . Em rất vui được giới thiệu anh với bố mẹ. Mà bố mẹ em ko thích anh. Lúc anh sắp rời đi, anh đã khóc. Em nhớ rất rõ anh lúc ấy. Hình ảnh anh chảy nước mắt đó ko bao giờ em quên. Em của ngày đó YÊU anh, anh à!
Nhớ trước kia, khi em chưa tốt nghiệp. Em ghé nhà anh chơi. Ba má anh cũng thích em. Ba anh nói khi nào em tốt nghiệp thì cho chúng ta cưới nhau liền. Em vui biết mấy.
Bạn của anh từng hỏi em rằng, em đi bên cạnh một người thông minh như anh, em có bị cảm thấy mình nhỏ bé ko? Nhưng em chưa bao giờ thấy như vậy. Vì anh luôn cho em sự che chở, yêu thương và gần gũi.
Em cãi bố mẹ để tiếp tục yêu anh. Vì lý do của bố mẹ không thuyết phục. Chỉ vì khác vùng miền mà ko thích anh.
Em đã đi làm việc ngay sau khi tốt nghiệp. Em đến một thành phố mới xa thật xa. Xa cả gia đình và cũng xa cả anh. Em muốn bình tâm lại, sau đó em đã không vượt qua được sự xáo trộn ấy. Em bị xao động trước công việc, trước ý kiến của bố mẹ, trước khoảng cách địa lý của hai chúng ta.
Và em đã nghĩ rằng có lẽ chúng ta ko đến được với nhau.
Em đi làm ở sân bay, hôm ấy có chuyến bay rất khuya. Em đi làm về đêm. Anh đã xuất hiện trước em. Anh chọn ngày phép và anh ngồi xe khách suốt chặng đường nửa hình chữ S để gặp em. Em biết phải làm sao?
Bạn em từng nói rất ngưỡng mộ tình yêu của hai đứa mình.
Em của ngày ấy vẫn chưa từng hết yêu anh. Nhưng anh và em đã quyết định cho đối phương có quyền tìm người mới phù hợp hơn. Phù hợp hơn về hoàn cảnh. Em khi ấy 22 tuổi, rất nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng em hối hận rồi. Em ko nên cùng anh quyết định như vậy.
Em bắt đầu tìm hiểu người mới ở thành phố nơi em làm việc. anh tìm được đối tượng mới nơi anh sống. Ba má anh không ưng cô ấy. Em cũng ko ưng cô ấy. Em nói là ai khác chứ không phải cô ấy. Thực ra em không muốn là ai cả, chỉ có thể là em. Nhưng lúc đó em đang buông tay nên em không nhận ra. Anh nói chúng ta có thể làm lại từ đầu. Em ko chấp nhận.
Anh nói mãi thương em cho dù sau này ra sao. Cho dù chúng ta chọn 2 con đường khác nhau để đi nhưng anh mãi thương em.
Vậy mà đến bây giờ có lẽ chỉ em nhớ đến anh của em ngày ấy. Mãi mãi thương em chỉ là anh của ngày ấy.
1 năm sau em bước 1 bước lớn trong cuộc đời. Em kết hôn với một người không phải là anh. Năm ấy em 24. Gặp gỡ và kết hôn với một người đàn ông xa lạ trong cuộc đời trước đó của chúng ta. Khoảng cách của chúng ta khi em 24 tuổi cực kì lớn. Không thể quay đầu.
Em thông báo cho anh. Anh chúc mừng em. 1 năm sau đó anh kết hôn với một cô gái dân bắc giống em.
Anh hạnh phúc và quên em .
Em cũng hạnh phúc với gia đình của mình ở phương trời rất xa. Nhưng em luôn chúc mừng sinh nhật anh mỗi năm. Em của 24 tuổi về sau không còn yêu anh nữa . Nhưng em mãi nhớ anh và em của quá khứ. Em vẫn luôn coi anh của hiện tại là bạn. Chỉ là anh không biết điều đó và xoá em hoàn toàn khỏi ký ức của anh.
Em của những năm 24,25,26,27,28,29 và bây giờ là 30 cho đến mãi sau này không còn yêu anh nữa. Em luôn sống cho hiện tại. Nhưng đêm nằm mơ bất chợt em thỉnh thoảng mơ về anh. Có lẽ não bộ muốn nhắc lại những điều mà chúng ta muốn xoá khỏi ký ức. Và em chợt nhận ra em chưa hoàn toàn quên anh. Đối với em, anh là đoạn đường tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Tiếc rằng chúng ta không có duyên để đi cùng nhau.
Em viết cho những năm tháng cũ . Em muốn nhắc nhở chính mình rằng, em đã không còn yêu anh nữa.
Gửi tình yêu vào hư vô, để gió cuốn đi !
Gửi tình yêu tuổi 20 !
@Bob_GC
Đăng nhận xét