– Chia tay đi.
Anh nói với cô ba từ đắng chát bằng một cảm xúc như chất nghẹn bao nỗi đau. Anh yêu cô bằng cả con tim và lý trí. Cô là 5 năm thanh xuân của anh…
Cô dùng đôi mắt vô thần, như bao lần, nhìn thẳng vào tâm trí anh, đáp lại bằng một từ, không cảm xúc:
– Ừm.
***
Mọi giác quan của anh ngưng đọng, tiếng xe cộ bên ngoài bỗng nhiên trở nên nhòe đi hẳn, từng khung cảnh lướt qua trong anh, cô bé nhỏ trong vòng tay anh, nét mặt đáng yêu khi tựa vai anh ngủ gục, nét mặt lo lắng khi chăm anh trong bệnh viện… Ánh mắt của cô, từng đong đầy yêu thương dành cho anh, từng chứa chan bao cảm xúc cả anh và cô cùng chia sẻ. Vậy mà giờ đây, chỉ là một màu thăm thẳm. Anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, anh hận, không thể biến cô trở thành của anh mãi mãi. Cô im lặng, không nói gì, không choàng tay lên ôm anh, cũng không khó chịu với cái ôm mạnh mẽ đó. Một giọt buồn, âm thầm rơi trên gáy của cô, thoạt đầu ấm nóng, rồi trở nên lạnh buốt.
24.12 năm ấy, sinh nhật anh, họ chia tay…
Một câu chuyện cũ
Câu chuyện của hai năm trước mà Hạ luôn giữ trong lòng, để ngày nào cũng lấy ôn lại bao nỗi nhớ, từng chi tiết nhỏ, từng khoảnh khắc của giây phút cô tổn thương anh, cô đều nhớ, ghi tạc vào tâm can.
Là một đứa con mang dòng máu không chính thống, chưa một ngày, cô cảm nhận mình được người ba ruột sự yêu thương. Có lẽ vì cô mang tất cả nét vui buồn từ mẹ, người phụ nữ đã bỏ rơi ông khi khốn khó. Định mệnh đưa đẩy nên ông đành phải bỏ đi tự tôn của người đàn ông, ở rể cho một gia đình giàu có để trả thù cái nghèo đã tước đi tình yêu của mình. Trong ngôi nhà đó, không ai thật sự xem cô là một thành viên, người mà cô hằng ngày phải gọi là mẹ luôn xem cô là cái gai chướng mắt, đe dọa cuộc sống sung túc của bà và 2 người con trai. Nhắc đến 2 người anh, đối với họ, cô chẳng khác nào là món đồ chơi để trêu chọc, để chịu đòn thay cho những trò quậy phá của mình.
Thế nên từ nhỏ, cô đã trở nên gai góc và cứng rắn hơn hẳn so với bạn bè đồng trang lứa. Ai cũng có quyền yếu đuối, nhưng cô thì không, vì trên cõi đời này, bản thân chính là nơi duy nhất mà cô có thể dựa vào. Vậy mà một ngày, anh đến trong cuộc đời cô, khiến Hạ thay đổi, bên cạnh người này, cô muốn mình yếu đuối.
Là Thiên, đàn anh học trên cô một lớp ở trường cấp ba. Họ biết nhau do cùng học chung một đội tuyển học sinh giỏi. Anh có vẻ ngoài thu hút, phong cách lịch thiệp, vì gia đình có truyền thống kinh doanh nên đó là những điều mà anh được rèn từ nhỏ. Anh là người ngỏ lời trước, kiên trì đến lần thứ 3, cô nhận lời làm bạn gái của anh. Chính vì vậy, cô không được lòng nhiều bạn gái trong trường khi lại có thể từ chối Thiên lần này đến lần khác. Cô không buồn giải thích để người khác hiểu làm gì, cứ để mặc họ nói những gì họ muốn. Dù gì thì Hạ cũng đã quen với việc phải nghe những lời không hay hằng ngày. Chỉ mỗi Thiên hiểu cô, cô không nhận lời, vì cô không biết nên dùng tình cảm gì để đối với anh mà thôi. Cô biết anh muốn yêu thương cô, nhưng cô chỉ biết “yêu thương” là hai từ để viết, còn hành động để thể hiện nó như thế nào thì lại không. Ừ thì, Hạ có bao giờ cảm nhận được yêu thương nên làm sao có thể yêu thương người khác. Thế mà, cái gì đã gọi là bản chất, thì không thể nào thay đổi và luôn rình rập thể hiện trong những cử chỉ đơn giản nhất. Bên trong vẻ lạnh lùng và gay góc là một nội tâm đầy xúc cảm. Thiên nhận ra những điều ấy khi thấy cô ân cần chăm sóc mỗi chậu xương rồng sau giờ học, khẽ thấy những giọt buồn gợn sóng trên đôi mắt nâu trong veo khi cô đọc một mẫu chuyện buồn. Vô tình, anh cứ thế từng chút một lần vào những khoảng không gian riêng của cô, anh muốn xé đi lớp bọc cứng cỏi đó để bảo vệ cô. Ừ thì, bản chất của đàn ông, là tính bảo vệ chăng?
Thiên biết rõ điều này hơn ai hết, yêu cô khó khăn như thế nào nhưng anh vẫn chấp nhận thử thách này. Hạ không như những cô gái khác, không làm nhũng, không yếu mềm, lúc nào cũng độc lập và mạnh mẽ. Dù chính thức quen nhau, nhưng chưa một lần nào cô mở miệng nhờ vả anh bất cứ chuyện gì. Đến cả khi gặp mấy bài toán khó giải, cô sẽ ngồi lặng đó hàng giờ để tự suy nghĩ thay vì có thể hỏi anh, trong khi anh ngồi ở cạnh bên. Dù như thế, Thiên vẫn kiên nhẫn từng chút một, yêu thương cô, bên cô để cô cảm nhận được sự có mặt của anh, từng chút một, dạy cô cách yêu thương là như thế nào. Là ở bên cạnh nhau, khẽ trộm nhìn những biểu cảm bất chợt rồi thầm mỉm cười. Là chia sẻ mới nhau những niềm vui nỗi buồn đơn giản trong cuộc sống. Là nhớ nhau trong những nghỉ lễ dài. Và là đan tay sưởi ấm nhau những ngày đông về… Sự chân thành của anh, cùng như vậy mà từng chút một chạm đến cô, bên trong Hạ như cũng có gì đó thôi thúc, cô muốn được gần bên anh nhiều hơn… Hết cấp 3, rồi đến Đại học, anh vẫn bên cô, hạnh phúc khi nhìn thấy có những cảm giác trong cô dường như ngày một lớn dần, và quan trọng hơn, chúng dành cho anh. Đôi khi Hạ đã tự cho tay vào túi khoác anh khi anh đèo cô qua những con phố rợp bóng cây. Cô ngã đầu tựa vai anh ngồi yên lặng ngắm nhìn thành phố về đêm…
1 năm, 2 năm, rồi 4 năm… Mỗi ngày bên anh, cô cảm thấy như cuộc đời này, có chỗ đâu đó dành cho mình. Cô có thể không là gì trong mắt người khác nhưng đối với anh, cô là báu vật. Giá như mọi chuyện có thể trôi qua êm đềm như vậy cho đến ngày kia, anh nhận ra cô thay đổi. Cô trở lại là cô của những ngày đầu tiên, có chút gì đó bắt đầu né tránh anh, và quan trọng hơn, ánh mắt cô không còn ánh lên vẻ hạnh phúc khi ở bên anh.
Thiên tìm mọi lý do để bào chữa chưa cô, vì áp lực của việc học Đại học, áp lực của sinh viên sắp ra trường, hay là áp lực gì đó mà cô không thể nói. Anh tìm cơ hội để cô có thể giải thích cho thái độ lạnh nhạt của mình. Chỉ cần cô nói gì đó, dù là nói dối, thì anh vẫn sẽ tin. Vì cô không chỉ là tình đầu của anh, cô là người mà anh muốn ở bên cạnh đến trọn đời. Thế nhưng, cô vẫn lặng im, như cô vẫn luôn như vậy. Cô chưa từng kể anh nghe bất cứ điều gì về bản thân, chưa từng để anh có thể chạm đến nơi thầm kín nhất trong tâm hồn. Thiên cũng cảm nhận được điều đó, dù đã cố gắng mở bao nhiêu cánh cửa, vẫn còn một cánh của cuối cùng dẫn đến nơi đó là cô tuyệt nhiên không để anh vào. Anh không trách cô, vì anh yêu cô. Nhưng sự im lặng của cô dẫn anh đến cực hạn. Thiên không thể chịu đựng mỗi lần gặp nhau đều thấy cô đau đáu nỗi buồn, chẳng lẽ khoảng thời gian bên nhau không đủ để cô tin anh, để anh bước hoàn toàn vào thế giới của cô. Mọi chuyện cứ như vậy đến khi anh nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường Đại học danh tiếng ở Singapore. Anh thi tuyển theo nguyện vọng của gia đình nhưng thật tâm, anh chỉ muốn có thể ở bên cô. Hạ biết anh sắp rời xa cô, nhưng cô vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt. Sinh nhật anh, anh cho cô cơ hội giải thích, cho cô cơ hội để giữ anh lại thế mà cô lại chọn im lặng…
Vậy là, họ xa nhau…
Xa anh…
Du học 2 năm, Thiên trở về nước tiếp quản công việc của gia đình. Cô lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh từ ngày đó. Hạ không đổi số điện thoại, đâu đó trong cô vẫn mong một ngày nào đó, anh sẽ tìm cô. Thời gian đâu mới ra nước ngoài, trong nỗi cô đơn, anh từng gọi cho cô để nghe tiếng nói của cô dù biết cô đã tổn thương anh thế nào, nhưng rồi lần lượt cô đáp lại anh bằng những câu xáo rỗng: “Anh cố gắng lên”, “Anh giữ sức khỏe”… Thế rồi anh chuyển sang nhắn tin, và mỗi tin nhắn đáp lại của cô cũng không quá 4 từ. Việc học nhiều áp lực kéo anh dần khỏi mối tình cảm dây dưa không đứt đó. Về Việt Nam, anh thay đổi hẳn, bắt đầu có những cuộc vui thâu đêm ở bar, trong tay ôm hết cô này đến cô khác, ngày thì làm việc đến quên thời gian, như vậy, để không phải bận lòng nhớ đến cô, người con gái làm cho anh đau khổ.
Từ ngày anh đi, cô chuyển lên Đà Lạt dạy học, trốn chạy khỏi đô thị ồn ào, khỏi nhưng đổ nát tan vỡ của nơi đáng ra cô phải gọi là gia đình. Cô luôn âm thầm theo dõi cuộc sống của anh, luôn nhận tin từ một người quen để biết anh luôn khỏe mạnh, biết anh đang thăng tiến nhanh trên sự nghiệp. Những đêm dài một mình trong căn phòng trống, bốn bức tường đầy tranh vẽ về anh, cô muốn lắm nhấc điện thoại gọi cho anh, hỏi anh rằng anh có nhớ cô, có còn yêu cô vì cô cũng như anh, dường như đã lún qua sâu trong tình yêu này. Đến một ngày, cô nhận được điện thoại của người quen đó:
– Chị Hạ à, anh Thiên đã có người yêu rồi.
– Ừm.
– Em gọi để nói chắc từ nay em không cần phải báo tình hình cho chị nữa.
– Ừm.
– Vậy thôi em chào chị. Chị giữ sức khỏe nhé.
Nói xong, người đó dập máy. Hai hàng nước mắt ấm nóng lăn dài trong vô thức. Hạ giật mình chạm tay đón lấy giọt lệ đó, cũng đã 2 năm kể từ ngày đó, nước mắt của cô mới lại nóng thể này.
Như vậy, đến đây xem như duyên phận giữa anh với cô cũng đã cạn. Anh đã có thể mở lòng để đón nhận ai đó thay vào vị trí của cô. Cô nên vui mừng mới đúng, sau bao tổn thương cô gây ra, anh đã có thể hồi phục và yêu thương ai đó thêm lần nữa. Ai đó chắc sẽ có thể yêu thương anh, không cần anh phải dạy từng chút thì ai đó vẫn biết làm gì để có thể yêu thương anh, không như cô, một kẻ đã lấy đi của anh hơn 5 năm thanh xuân và để lại cho anh một nỗi đau…
Hạ kéo trong ngăn tủ một quyển sổ đã cũ, ghi lại những cảm xúc từng ngày khi bên anh và khi xa anh.
Ngày… tháng … năm…
Hôm nay có người có thích mình, có người nói muốn bên cạnh để chăm sóc mình. Mình nên làm sao? Người ta thích mình mà mình không thích người ta thì có sao không? Như vậy người ta có buồn, có giận mình không?
Nhưng mà mình cứ hay tự nhiên nhìn người ta. Thích nhìn người ta lên bảng làm bài, nhìn người ta giảng bài cho cả nhóm, nhìn người ta chơi bóng rổ. Người ta cười đẹp lắm, trông như có nắng vậy. Thích nhất là đôi mắt của người ta, trong veo và như biết nói.
Còn mắt mình, chỉ chứa đầy nỗi buồn, đúng là mình không nên…
Ngày… tháng… năm….
Người ta ốm rồi. Người ta phải nằm viện. Mong cho người ta nhanh khỏe lại chứ hôm nay gặp người ta, thấy người ta xanh xao đi hẳn. Nhưng mà tay của người ta vẫn to, vẫn ấm. Tự nhiên thấy mình xấu tính quá, muốn người ta ốm lâu để được đi chăm, được ở bên cạnh người ta mà chỉ có 2 người thôi. Sao mình lại có ý nghĩ xấu như thế nhỉ…
Chỗ mình ở lại ồn ào, mình mong đến ngày lên Đại học quá, mình sẽ học cùng trường với người ta để lại được đi học chung. Mà khi đó, mình có được ra ngoài ở không. Mình không muốn ở đây nữa, ngột ngạt quá…
Ngày… tháng… năm…
Bé An nói là gia đình người ta muốn người ta đi du học. Người ta học giỏi, nhà người ta có điều kiện, đi du học sẽ tốt hơn. Nhưng mà sẽ phải xa nhau, người ta có muốn như vậy không? Người ta vẫn chưa biết về mình, khi người ta biết mình rồi, người ta có chấp nhận mình không? Mình với người ta có tương lai không? Sao mình lại có ý nghĩ muốn ở chung với người ta thế này… Nhưng mình không xứng đáng. Người ta là Thiên, người ta ở trên cao lắm….
Mà thật lòng, mình muốn ở bên cạnh người ta…
Ngày… tháng… năm…
Mình làm được rồi, mình không khóc. Mình làm tổn thương người ta rồi. Như vậy người ta sẽ hận mình, người ta sẽ quên mình nhanh chóng. Vì người ta ở trên cao lắm, mình thì… Mình muốn khóc, mình muốn khóc to thật to. Người ta ôm mình, mình cũng muốn ôm người ta nhưng mà như vậy người ta sẽ lại tưởng là mình có tình cảm với người ta mất. Cơ mà mình thích người ta thật. Chỉ là, mình với người ta, thật sự sẽ không có tương lai… Vì sao mình lại tham lam như vậy, thích người ta đủ rồi, ham muốn ở bên cạnh người ta làm chi…
Trên trang giấy đó có vài chỗ bị nhòe, và bây giờ lại thêm vào vết nhòe mới…
Vẫn là cô ích kỷ, cho rằng bản thân mình không có đủ tư cách ở bên cạnh anh, không đủ tự tin rằng bên cô anh sẽ có hạnh phúc nên cô cũng chọn cách im lặng mà rời xa anh. Tự trói mình trong tình yêu dành cho anh mà không có hồi kết. Dù cho anh có kiên nhẫn, có dành thời gian bao nhiêu, cũng không thể khiến cô tin rằng có một ngày mình sẽ được hạnh phúc. Chỉ có thể trách định mệnh, đã nhuốm vào cuộc đời cô bằng bao nỗi bất hạnh rồi…
Cô gói ghém lại quyển nhật ký trong một chiếc hộp thiếc, chôn chặt nó ở cạnh một cây thật to, nơi mà cô luôn tựa vào khi nhớ về anh…
Gặp lại
Thiên đưa người yêu mới lên Đà Lạt chơi như mong muốn của gia đình. Cô gái nọ là con gái của một gia đình danh giá, cũng là bạn học cũng anh ở Singapore. Họ đến với nhau theo hẹn ước của hai người mẹ, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ôm một bóng hình khác. Giả vờ bên cạnh nhau suốt 5 năm, giữa Thiên và cô gái ấy không gì ngoài tình bạn, có thể nói là xem như tâm giao, vì cả hai đều thấu hiểu cho hòan cảnh của nhau. Thậm chí chuyến đi chơi lần này, là để cô có thời gian bên cạnh người mình yêu thật sự, còn anh thì muốn đổi gió, nhân tiện tìm thử cách nào đó khác để quên cô…
2 ngày liền anh chỉ ở trong phòng khách sạn, lâu rồi không được dịp nghỉ ngơi nên anh chỉ muốn nằm một chỗ, không muốn đi thăm thú đâu cả, huống hồ, chỉ đi có một mình thì chẳng có gì thú vị. Cô bạn gái “hờ” thì liên tục trêu anh bằng mấy tấm hình cặp đôi lãng mạn. Như thường lệ, ngày nào anh cũng sẽ bị spam bởi mấy tin nhắn hình. Đã quen nên đôi khi anh chẳng muốn xem làm gì, vậy mà tự dưng hôm nay lại nổi hứng tò mò, anh mở inbox của cô bạn lên xem. Và rồi như có một tiếng chuông nào đó đánh thức ký ức, anh không tin vào mắt mình nữa, là cô ấy, người con gái ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đang tập trung vào mọi ánh mắt vào quyển sách nọ. Dù đang cuối mặt, nhưng khuôn mặt ấy anh đã quá quen thuộc, dù bao lâu đã không gặp nhau, anh vẫn không thể quên… Anh nhắn tin cho cô bạn:
– Ảnh em vừa chụp ở quán nào đấy? Cho anh địa chỉ.
Không có tin nhắn phản hồi, Thiên sốt ruột gọi điện cho cô bạn. Mỗi tiếng tút tút như đang giết dần sự kiên nhẫn của anh. Và rồi anh cũng có được đáp án. 30 phút sau, anh có mặt tại quán đó. Ảnh đảo mắt tìm nhanh người con gái luôn chiếm lấy tâm trí anh bấy lâu nay và gần như ngay lập tức, anh nhận ra cô ấy. Cô gái nhỏ trong chiếc váy màu xanh đậm, tóc bới cao, để lộ trọn vẹn khuôn mặt, đôi mắt to tròn của năm nào giấu đằng sau cặp kính dày. Đôi mắt ấy vẫn long lanh và chất chứa bao nỗi phiền muộn như ngày đầu tiên anh gặp cô.
Anh vẫy tay chào cô bạn đang hạnh phúc chia sẻ những khoảng thời gian êm đềm bên cạnh người yêu rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh chỗ cô. Đúng như Thiên dự đoán, cô sẽ chẳng bận tâm đến những chuyện xung quanh khi trong tay đã có quyển sách. Anh ngồi đó, im lặng nhìn cô, đã bao lâu rồi anh mới có thể ngắm nhìn lại khuôn mặt này một cách gần gũi như thế. Cô trông gầy đi nhiều, trên bàn tay thể hiện rõ nỗi vất vả, da vẻ nhăn nheo đi hẳn. Ánh mắt cô trước đây luôn thoáng nỗi buồn, bây giờ lại như càng buồn hơn, bao năm qua cô đã sống thế nào? Có ai bên cạnh cô không? Hàng mi vẫn cong và dài khẽ rung rinh khi lật từng trang sách. Đôi môi ấy vẫn nhỏ nhắn, ửng nhẹ màu hồng tự nhiên, ấy vậy mà có vài vết da khô, trông thật chướng mắt. Nếu là anh, anh có thể khiến chúng biến mất nhanh chóng… Thiên uống vội một ngụm cà phê đắng, anh giật mình nhận ra anh đang muốn cô thế nào… Cô không còn là cô gái tuổi đôi mươi nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ thực sự, và anh cũng thế, không còn là anh của ngày xưa nữa rồi. Thiên vẫn ngồi đó, lặng nhìn cô, bàn tay xương xẩu của cô khẽ lật từng trang sách, anh giá như mình trở thành những dòng chữ trên trang sách ấy, để có thể uống trọn ánh mắt của cô.
Cứ như vậy đến hơn 2 tiếng sau, cô khép quyển sách lại, tay nâng lấy tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Lúc này cô mới nhận ra, có ánh mắt nhìn mình. Một người đàn ông ngồi cách cô không xa, ngả người tựa vào ghế trông cũng thử thả, chiếc áo sơ mi đen cài hở vài nút trên càng cộng hưởng cho vẻ phong trần của anh ta. Thiên ngày ấy bên cô sao hôm nay thật khác lạ. Ánh mắt luôn chứa chan niềm vui thì nay sao lại ẩn chứa những nỗi muộn phiền mất rồi. Anh đứng dậy, bước đến bàn của cô:
– Lâu quá không gặp em, Nhật Hạ.
Ngay lập tức cô cuối mặt, chỉ nghe lại giọng của anh thôi mà tay chân cô trở nên bũn rũn như bị vắt kiệt toàn bộ sức lực.
– Dạ…
Buổi nói chuyện diễn ra, anh hỏi, cô trả lời, chốc chốc cô hỏi lại anh mấy câu cơ bản khi hỏi người quen lâu ngày không gặp. Có khi cả hai cùng im lặng…
Anh ra về vì có hẹn ăn trưa với cô bạn kia, cô ấy muốn giới thiệu bạn trai “chính thức” với bạn trai “hờ”…
6 năm xa nhau, và giây phút tương phùng chỉ vỏn vẹn như thế…
Yêu anh…
Gặp cô trong chốc lát vậy mà khiến bao tình cảm trong anh sống dậy, bản năng bảo vệ lên tiếng, nhìn thấy cô, anh lại muốn bảo bọc cô như đã từng, muốn cô nép vào lòng anh mà an nhiên sống. Quá khứ của cô anh đã thuê người điều tra. Biết nhiều về cô, biết về những góc tối mà cô luôn thấy mặc cảm, anh càng yêu cô sâu đậm, càng muốn bảo vệ cô nhiều hơn. Nhưng đến bản thân anh cũng không chắc rằng anh có thể cho cô hạnh phúc không khi anh là con cả, và gia đình anh cũng khó mà chấp nhận được quá khứ của cô. Bên anh, liệu cô sẽ hạnh phúc?
Anh nhấn gọi phục vụ đem rượu đến phòng, đêm nay không vì nhớ cô mà anh say. Anh cảm thấy bất lực khi không mang đến hạnh phúc cho cô nên muốn say.
Đến khi người bắt đầu loạng choạng, Thiên ném phịch người lên giường. Đôi môi ấy như đang lượn lờ trước mắt anh, anh nhớ cô, anh muốn chạm vào cô… Vớ ngay điện thoại, anh gọi cho cô:
– Hạ, anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm…
– Anh… có sao không?
– Có, anh nhớ em đến sắp chết đây. Hạ à, qua chỗ anh đi…
Cô biết anh đang say, cái giọng đó của anh không thể nào khiến cô yên tâm được, thế là tức tốc cô đến phòng anh. Cô đã trưởng thành, và đủ tỉnh táo để biết mình đang đứng trước phòng của một người đàn ông đang say nhưng nỗi lo anh không làm chủ mà sẽ có chuyện lớn hơn nỗi sợ đó nên cô vẫn đi. Cô gõ cửa phòng nhưng không có tiếng đáp lại. Cô mở thử thì mới biết là cửa không khóa, bên trong ngổn ngang những chai rượu đã được uống cạn. Còn anh thì quần áo xộc xệch nằm trên giường. Hạ nhón chân nhẹ nhàng bước vào, sắp xếp lại mấy chai rỗng cho ngay ngắn, kéo anh lại nằm ngay ngắn trên giường. Nhìn anh, lòng cô đầy chất vấn, từ khi nào mà Thiên của cô lại tìm đến men để giải sầu thế này. Anh đã có bạn gái rồi mà, vậy cô ấy đâu, vì sao lại để anh một mình như vậy? Cô nhúng một chiếc khăn ấm, lau cho anh… Cô cẩn thận ngắm anh thật rõ, thật kỹ, bỗng một giọt nước mắt không kiểm soát được rơi khỏi khóe mắt và trượt thẳng xuống chạm vào mặt anh. Anh giật mình, mở mắt, rồi ngay lập tức kéo cô vào lòng.
– Hạ ngoan, đừng khóc, có anh rồi…
Cô vùng dậy thoát khỏi vòng tay anh, anh giờ đã có người khác, cô không nên để anh như vậy với mình. Thiên vừa bị choáng do rượu nên động tác có chút chậm chạp, nhưng rồi cũng ngồi dậy, lần nữa kéo cô xuống giường, dùng một tay khóa chặt lấy cả hai của cô, tay còn lại vuốt ve trên khuôn mặt, xuống cằm và nấn ná lại trên môi. Mùi rượu nồng nặc bao lấy cơ thể, ánh mắt anh như đang nói lên điều gì đó, đầy yêu thương mà cũng đầy phiền não. Cô quay mặt né tránh anh, anh dùng sức nắm chặt cằm của cô rồi đặt lên đó một nụ hôn… Cô không biết phải làm thế nào, không đủ sức lực để có thể né tránh anh, cũng không đủ can đảm đến đón nhận nụ hôn đó nên cứ mặc anh đang thỏa nỗi thèm khát cô như thế nào. Ban đầu chỉ là môi, nụ hôn càng lúc càng tiến sâu hơn nữa và bắt đầu di chuyển đến tai và những điểm nhạy cảm gần đó, đầu óc cô trở nên trống rỗng nhưng vẫn nhận ra tay mình đang đau do bị xiết chặt và tay còn lại của anh đang tìm kiếm gì đó dưới lớp áo len của cô… Cô chợt thấy sợ, nước mắt bắt đầu chảy dài. Từ khi nào mà Thiên của cô lại trở nên như thế? Tuy trong men say, anh vẫn bị tiếng nất khẽ của cô kéo về thực tại. Anh hoảng loạng khi thấy cô khóc, lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
– Anh xin lỗi… xin lỗi…
Anh rời khỏi người cô, nằm xuống một bên, kéo cô vào lòng, nép chặt người cô vào người anh, tay vuốt nhẹ mái tóc. Hạ lâu rồi không khóc, nên giờ nước mắt như chất đống lại thi nhau chảy khỏi khóe mắt.
– Có anh rồi, ổn rồi…
Cô cũng đưa tay ôm ngang người anh, để mặc nước mắt cuốn trôi bao uất hận, bao nỗi nhớ anh. Cô gái của anh, hóa ra có lúc cũng yếu mềm, cần chở che đến thế. Được một lát, anh cũng tỉnh rượu và cô cũng trút được hết nỗi phiền muộn trong lòng. Họ bắt đầu tâm sự, kể lại những câu chuyện giấu kín:
– Anh biết hết tất cả, anh hiểu vì sao em lại như vậy…
Rồi anh kể cô nghe cuộc sống của anh trong những năm qua thế nào. Anh đã làm gì trong những đêm nhớ cô đến ngây dại. Ngược lại, cô kể anh nghe về cuộc sống của cô, về cuốn nhật ký cô đã chôn chặt nó từ 4 năm trước, trong đó đong đầy tình cảm dành cho anh. Lần đầu tiên, cô nghe anh nói nhiều đến vậy, và lần đầu tiên, anh cũng nghe được nhiều câu chuyện từ cô đến vậy.
Cứ như thế cho đến sáng, mặt trời dần ló dạng sao lớp mây màu mỡ gà vàng ươm, cô đang say giấc trng vòng tay anh, cả hai đang cùng mơ về một tương lai và ở đó, tay anh đang nắm chặt lấy tay cô trên con đường phía trước.
Bên nhau được mấy ngày, anh về lại thành phố với lời hứa chắc nịch:
– Đợi anh 5 năm, 5 năm nữa làm vợ anh nhé!
Cô gật đầu tiễn anh đi, ánh mắt chứa chan niềm vui và tin tưởng.
Trong 5 năm, Thiên vùi đầu vào làm việc, hoàn thành lời hứa mà anh tự đặt ra với gia đình như một điều kiện để anh có thể bên cô. Mấy chốc nhớ cô đến không chịu được, anh bay ra Đà Lạt với cô mấy tiếng đồng hồ rồi lại trở vào tiếp tục để xử lý công việc. 5 năm, dài không dài, ngắn không ngắn đủ để tình yêu dành cho nhau đậm sâu hơn đến mức không thể thiếu nhau trong cuộc đời. Vì nếu là đúng người thì có chờ đến ngàn năm cũng xứng đáng. Đúng 5 năm sau, anh trở lại Đà Lạt, đón cô về Sài Gòn.
Và vào ngày 24.12 năm ấy, người ta nhìn thấy một cặp đôi hạnh phúc đang xiết chặt tay nhau trong lễ đường, ánh mắt đong đầy yêu thương và hạnh phúc.
Đăng nhận xét