ume.vn - Bạn đã bao giờ trải qua cả giác mất đi một người mà ta xem là cả thế giới? Khi quá yêu một người, ta trao trọn trái tim mình, cuộc đời mình. Để rồi khi người ra đi, ta chỉ còn lại sự trống rỗng.
Rồi dòng đời vẫn cứ xoay ta mệt nhoài, vùi những nhớ thương, những đổ vỡ nọ trong bận rộn hàng ngày. Có thể ta sẽ lại yêu, hoặc không. Nhưng chắc chắn, giờ ta sẽ chằng còn coi ai là cả thế giới nữa. Có những thứ đã mãi mãi mất đi trong ta
***
Người nào có yêu em (Nhung Nhái)
Em hẹn hò với giọt nắng lang thang
Với cơn mưa đêm, với gió mùa lạnh giá
Với nỗi cô đơn, hết đông rồi sang hạ
Với cuộc đời này, mà chẳng thể với anh.
Ta cứ thấy nhau chi cho vết thương mãi chẳng lành
Cứ cố dối lừa chi cho giọt nước tràn rạn vỡ
Người nói yêu chi cho cuộc đời mắc nợ
Khi lòng người còn chẳng hiểu hướng về đâu.
Em đã một thời ao ước mỗi đêm thâu
Cái tình yêu xa xôi, điên cuồng cháy bỏng
Người của hư vô, của hoang đường mơ mộng
Chẳng thể lại gần mà chẳng thể rời xa.
Người đã yêu đâu, người cũng biết mà
Người đâu nghĩ về em mỗi lần người buồn nhất
Đâu thấy vui đâu, khi em nói yêu người rất thật
Tim đâu rộn ràng khi mình gặp mắt nhau
Người nói yêu em, khi tim thấy u sầu
Đời nghiệt ngã, người dừng chân mệt mỏi
Một chút xuyến xao mà người quá vội
Gửi tạm trái tim mình cho lòng đỡ chông chênh
Chẳng phải yêu đâu, người đừng tự dối mình
Đừng lo cho em, em chẳng còn buồn nữa
Chiếc lá lại xanh, hoa đá rồi lại nở
Ta lại sống cuộc đời mình, như chưa từng biết tên nhau.
“Chẳng có gì bền vững, tình cũng như ngày sẽ qua”. Chỉ có một điều không thay đổi, đó là sự đổi thay không ngừng của cuộc đời. Ta cần chấp nhận rằng ta và người đã là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Dù khó khăn, ta cũng cần học cách từ bỏ. Từ bỏ một thói quen, từ bỏ một nỗi nhớ, từ bỏ một tình yêu, từ bỏ một người… giống như trong bài thơ tiếp theo của tác giả Nguyễn Duy Phú
Từ bỏ một thói quen (Nguyễn Duy Phú)
Có lẽ anh phải từ bỏ thói quen thôi
Ít nhắn tin hỏi han em mỗi tối
Ít quan tâm hơn những lúc em hờn dỗi
Cũng ít cười trước cuộc sống bon chen.
Sẽ rất khó để từ bỏ thói quen
Biết làm sao khi ta chưa là gì cả
Anh vẫn biết cuộc sống luôn vội vã
Cũng chẳng phải lần đầu anh nếm chữ đắng cay.
Anh cứ tưởng đã nắm được bàn tay
Thì trái tim sẽ hướng về nhau mãi
Nhưng cuộc đời vốn thật nhiều ngang trái
Yêu một người có khó quá không em?
Xa nhau rồi anh phải học chữ quên
Buông đôi tay quả thực là thật khó
Lời yêu ấy anh vẫn còn bỏ ngỏ
Chỉ mong rằng em hạnh phúc mà thôi.
Khi ta từ bỏ được nhớ thương, hối tiếc, hay thậm chí oán ghét, đó cũng là khi trái tim ta có được sự bình yên. “Nghe một giai điệu hay, đọc vài trang sách nhỏ” và “Tập yêu bản thân nhiều hơn hôm qua chút nữa” – đó là cách mà tác giả Cua Đinh tìm thấy sự bình yên sau những “ngày tháng không anh”
Em tin mình rồi sẽ bình yên thôi (Cua Đinh)
Em tập quen dần với nỗi cô đơn
Một mình đi về, một mình ăn hay ngủ
Chẳng bận tâm gì chút buồn quá khứ
Nở nụ cười sau ngày tháng không anh
Em tự tìm niềm vui trong sắc trời xanh
Tập yêu bản thân nhiều hơn hôm qua chút nữa
Chẳng chênh vênh lòng chỉ vì câu hứa
Đã không chung đường đời khắc cũng chia đôi
Em tin mình rồi sẽ bình yên thôi
Tập sống, nâng niu những gì mình đã có
Nghe một giai điệu hay, đọc vài trang sách nhỏ
Môi giữ nụ cười, hạnh phúc an yên…
Hãy cứ yêu và tin rằng mình sẽ có được tình yêu xứng đáng, dẫu phải trải qua trăm ngàn đổ vỡ. Nhưng đừng coi ai là cả thế giới, khi mà ta chẳng thế biết trước điều gì sẽ xảy ra. Chàng trai trong bài thơ tiếp theo của Ruby Vân Anh đã gửi một lời nhắn thật kỳ lạ tới cô gái mình yêu. “Anh muốn được là người em yêu nhất. Nhưng em à, Đừng coi anh là thế giới của em”
Đừng coi anh là cả thế giới của em (Ruby Vân Anh)
Đừng coi anh là thế giới của em
Bởi khi ấy anh là người có lỗi
Những vui vẻ ngoài kia chẳng hề có tội
Anh không thể vì mình mà cướp chúng khỏi em.
Đừng coi anh là tất cả trong tim
Có những vỡ tan không thể nào đoán trước
Biết đâu có một ngày trái tim anh lỗi nhịp
Sẽ khiến những khổ đau nhức nhối trong em.
Đừng coi anh là tất cả êm đềm
Tất cả ngọt ngào mà em có được
Bởi nếu lỡ một ngày tình yêu của anh lạc bước
Từ phía anh chỉ còn lại nỗi buồn.
Nhưng anh sẽ là bờ vai em tựa lúc cô đơn
Khi em mỏi mệt vì cuộc sống nhiều phiền muộn
Đừng cố nén lòng nếu em muốn khóc
Anh sẽ là người lau nước mắt cho em.Em có thể đến bên anh những lúc yếu mềm
Ôm anh thật chặt và ngả đầu nũng nịu
Những lo toan đời thường khiến em khó chịu
Đừng cố gắng một mình mà hãy nắm lấy tay anh.
Anh muốn cùng em thức dậy mỗi bình minh
Và dạo bước khi hoàng hôn buông xuống
Anh muốn được là người em yêu nhất
Nhưng em à,
Đừng coi anh là thế giới của em.
Đăng nhận xét