Ume.vn

0%


Bài viết chủ đề: Hoài niệm

Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoài niệm. Hiển thị tất cả bài đăng

ume.vn - Thời gian đếm ngược của mấy tháng chuẩn bị cho lần hội khóa đầu tiên khối 12 niên khoá 93-96 trường Thái Phiên chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là điểm. Cái ngày đoàn viên của cả khối lẽ ra phải họp từ lâu rồi, vậy mà mãi tận 20 năm sau mới có lần đầu tiên. Phải chăng đó là cái 'duyên' để mãi đến giờ mới chịu bắt đầu? Có khi về sau cuộc sống xáo trộn, chẳng biết bao giờ mới có thể thực hiện được lần thứ 2, thứ 3 được trọn vẹn, ý nghĩa, chu đáo và đông đủ như lần này.

***

 Tôi là Khuê. Tôi sẽ kể bạn nghe một mảnh ký ức của tôi.

***

Đã lâu rồi, chúng tôi không còn đi cùng nhau, chừng như mây đen đã giăng kín bầu trời xanh, chừng như trái tim đã đóng mạng nhện, chừng như thời gian cô đọng rồi. Hồi đó chúng tôi học cấp II, cứ mỗi lần đi học về tôi thường ghé nhà Trinh mà ăn trái cây, nhà cô trồng rất nhiều trái. Tôi thích ăn vú sữa. Nên trêu: "Trinh ơi vú chín chưa?" Trinh bảo: "Đồ quỷ" Tôi cười.

ume.vn - Lục lại mớ giấy tờ, tôi tìm thấy bài viết này, tôi viết năm tôi học lớp mười, được 8.5 điểm. Thực ra thì đây là bài viết nói về gia đình, ừm gia đình quý giá của tôi. Tôi đã dùng toàn bộ tâm tư của mình đặt vào đây, thay vì viết cho có nghĩa vụ cho có bài nộp. Kể ra cũng lạ, khi viết bài viết này, tôi có cảm giác như thể đang có người bên cạnh tôi vậy, mặc dù cả nhà tôi đều đã say giấc. Như chi tiết kể về ngày bà tôi mất, thực ra ý tưởng ban đầu của tôi là kể chi tiết sáng ấy lời chúc của tôi là "Sống lâu trăm tuổi" rồi chiều ấy bà tôi mất. Chính vì thế tôi luôn có cảm giác hối hận và ray rứt như thể chính tôi là kẻ xui xẻo gây ra điều này, vì kẻ tội đồ là tôi nên bà tôi ra đi mãi. Nhưng kì lạ là vừa viết xong đoạn văn ấy, nhà tôi bỗng cúp điện, tôi om. Tôi chợt cảm thấy lạnh người, có cảm giác như bà về vậy và bà không muốn tôi kể về điều này. Rồi một ý tưởng lóe lên, tôi phải bỏ luôn cái công sức cả tuần nghĩ ngợi và viết lại chỉ trong một đêm, thành ra bài viết này.

***

ume.vn - Ngày anh chị cưới, đám bạn bè đến dự cười méo miệng. Chị biết, trong nụ cười đó có nhiều ẩn ý. Có người cười vì thấy thú vị khi hai đứa bạn ngày xưa quanh đời “chửi nhau” giờ lại thành vợ chồng. Nhưng chị đoán, phần nhiều trong số đó, họ cười vì họ biết… chị đã từng lẽo đẽo theo anh trong suốt… mối tình đầu của anh!

***

ume.vn - Một năm, em chứng tỏ được em là kẻ thất hứa. Em từng hứa với lòng là sẽ nhớ tất cả về anh nhưng giờ đây em cũng không còn nhớ rõ ngày sinh nhật anh. Thời gian thật đáng sợ, từ tình yêu thành tình cũ, cũ rồi lại mờ nhạt đi rồi dần rơi vào quên lãng. Bụi phấn có thể phủi đi nhưng bụi thời gian thì khó mà làm sạch như lúc đầu được. Tất cả chỉ còn là quá khứ, tình mình chỉ còn là kỉ niệm, còn anh và em là cố nhân!

***

ume.vn - Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói ” tao không sợ”. Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.

***

 Bao giờ cho đến tháng 3

Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn

Có lẽ vì sinh ra vào những ngày nắng oi ả mà tôi chẳng hề có cảm tình với cái rét khắc nghiệt của mùa đông. Tôi co ro trong những cơn gió mùa Đông Bắc, đôi bàn tay tê cứng chẳng thể gõ phím và ám ảnh bởi những cơn sổ mũi kéo dài. Thế nên cứ mỗi lần thấy cánh hoa gạo đỏ, trong lòng cứ khấp khởi mừng thầm. Bởi mùa hoa gạo nở cũng là lúc tôi sắp tạm biệt mùa đông và cũng là lúc tôi thấy mình như trẻ lại.

Blog sử dụng định dạng ảnh .webpAD

Author Name

Liên hệ / Liên kết

Lưu ý: Đây là hộp thư phản hồi đọc giả, mua tên miền và đặt liên kết chéo. Vui lòng không gửi các nội dung không liên quan khác xin cảm ơn!.

Tên/Website *

Email *

Thông báo/Nội dung, mô tả *

Được tạo bởi Blogger.