Sài Gòn – chiều mưa tháng 5
Hôm qua, anh gọi điện cho em, một cuộc điện thoại đường dài từ đất nước Nhật Bản xa xôi. Em vui mừng vì sau thời gian làm khóa luận đầy mệt mỏi, anh đã liên lạc lại với em. Giong nói ấm áp của anh vẫn vậy, vẫn trầm mặc và xa xôi, có chút mệt mỏi và ngập ngừng. Em vẫn nhí nhảnh hỏi anh về công việc, về cuộc sống, về bài khóa luận khó nhằn của anh, anh chỉ đáp lại bằng những tiếng ậm ừ khó nhọc. Một khoảng lặng vô hình đáng sợ trong xuất hiện cuộc hội thoại của đôi ta. Em đã cảm thấy sự bất ổn. Có lẽ nào anh mệt?
Ở đầu dây bên kia, anh ngập ngừng nhưng cũng rất rành mạch: "Em à, mình chia tay nhé".
***