Ume.vn

0%


Bài viết chủ đề: Chấp nhận

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chấp nhận. Hiển thị tất cả bài đăng

ume.vn - Gặp lại anh giữa một chuyến đi dài, ở một nơi xa lạ, cùng một mối quan hệ xa lạ

***

Em vẫn biết bản thân cho dù có cố lảng tránh, có cố trốn chạy, vẫn sẽ có một ngày hai ta vô tình gặp lại nhau. Giống như lúc này đây. Chỉ là, em không nghĩ tâm trí mình đã có thể bình thản đến thế.

 ume.vn - Hãy bước đi với nụ cười tươi rạng và đừng lo lắng cho anh.

Chẳng phải lúc này anh cũng đang cười như thế hay sao? Anh sẽ không bao giờ khóc đâu dù cho nỗi đau kia có ập đến và hằn sâu thêm nữa.

***

ume.vn - 5 năm, một quãng thời gian đủ dài cho một tuổi trẻ ngắn ngủi không lặp lại. Tôi và cậu vậy là đã bên nhau được 5 năm rồi đấy.

***

Chúng ta gặp nhau trong một buổi tối cuối thu se lạnh, cậu nhạt nhòa trong mắt tôi, một đứa học sinh lớp 12 còn tràn đầy nhiệt huyết. Có phải chăng sự đồng cảm về cuộc sống, về hoàn cảnh gia đình đã đưa chúng ta lại gần nhau hơn từ lúc nào không rõ....

ume.vn - "Nhớ một người không còn thuộc về mình, không còn nhớ mình có phải quá đáng thương không?"

***

Ngắm những vệt nắng cuối cùng còn vương lại nơi cuối trời mình chợt nhớ tới cậu! Có lẽ tất cả những gì đã qua thì cứ cho nó qua, nhưng tại sao những kỉ niệm ấy cứ bám lấy mình da diết không buông?Cậu chỉ ghé qua cuộc đời mình một chút như cơn gió thoảng nhẹ lướt qua khu vườn...

ume.vn - Mặt trời nhỏ, suốt thời gian qua chắc anh mệt mỏi vì em lắm phải không? Một con nhóc lúc nào cũng lẻo đẽo theo anh, chắc là anh thấy phiền lắm, đúng chứ? Em đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm giữa em và anh, nhiều lần rồi, nhưng em đều không thể buông tay anh được vì em sợ, sợ sẽ không bao giờ có lại được cảm giác yêu một người bằng tình cảm chân thành nữa, em sợ lắm... Nhưng hôm nay, em đã kiên cường lắm đấy, đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về chuyện này, và rồi em quyết định buông tay anh...

***

ume.vn - Em đã gặp rất nhiều người, và nói chuyện với các kiểu người khác nhau. Dù là trong chút ít, hay kéo dài đến tận bây giờ, em vẫn chẳng thể tìm được ai giống như anh. Giống như anh là như thế nào ấy ạ? Chắc là làm em cười, cho em cảm giác có ai đó sẵn sàng để em dựa vào và không để em vấp ngã.

"Đâu phải từng hứa đâu phải từng thương là không thể buông bỏ được... "

***

ume.vn - Yêu xa, đã biết trước là sẽ khó khăn và vất vả. Đã biết là sẽ phải trải qua những ngày tháng 1 mình, sẽ tủi thân, sẽ khổ tâm nhiều lắm. Nhưng Trải qua 2 năm mới thực sự biết được thế nào là đau, thế nào là khổ. Nó còn khó khăn hơn gấp nhiều lần so với em đã tưởng tượng...

***

ume.vn - Hẹn hò với anh được một thời gian, em nhận ra mình đang cố gắng một điều quá sức.

***

Hôm trước nhận được tin nhắn của anh "Em đang nghĩ gì?" em hồi đáp lại ngay: "Em đang suy nghĩ về anh. Về số 0 và số 1. Nên để nó có hai chữ số hay chỉ đơn giản có một số thôi!" Mất một thời gian khá lâu sau anh mới nhắn tin lại hỏi em anh không dịch được tin nhắn đó. Em cười không nhắn lại, ấn nút tắt nguồn và đi ngủ. Giấc ngủ thật khó đến nhẹ nhàng và em cứ thao thức mãi. Anh vẫn thường nói em nhắn tin kì cục nhất, nhắn theo kiểu chỉ mình mình hiểu và chắc là cố tình không muốn người đọc tin nhắn hiểu được. Anh tự hào vì lúc nào mình cũng là người duy nhất dịch được những tin nhắn đầy ký tự rắc rối ấy của em. Nhiều khi anh còn bảo: "Mình cứ như là dân teen em nhỉ?" rồi mình lại cười khúc khích bảo như thế mới trẻ lâu...

ume.vn - Thà chấp nhận buông tay nhau trước khi bị ràng buộc để k phải vướng bận nhiều. Còn hơn tiếp tục yêu nhau mà kết quả là đau khổ gấp vạn lần. Đau đớn nhất là khi phải buông tay người mình yêu thương nhất chỉ vì cái gọi là định kiến.

***

ume.vn - Tuổi thơ trong tôi là những chuỗi ngày dài sống trong nước mắt: nước mắt của mẹ, của anh trai, của các em và của chính bản thân tôi.

***

Mẹ tôi buôn bán nhỏ ở chợ để nuôi mấy anh em tôi, sáng sớm mẹ phải dậy lúc 3-4h để chuẩn bị dọn hàng ra chợ bán. Nhiều lúc trời sương giá rét, tôi thức dậy nhìn thấy dáng nhỏ bé của mẹ in trên tường lúc dọn hàng chuẩn bị đi mà thương mẹ ứa nước mắt, thương mẹ bao nhiêu tôi càng ghét lão bấy nhiêu.

ume.vn - Tôi chông chênh giữa đường phố Hà Nội ngày đông. Cái lạnh len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn và như muốn đóng tuyết những nơi nó qua. Gió thổi hanh hao, tung bay làn tóc rối. Tôi mặc kệ, cứ bước vô định trên đường. Lá vàng rơi lác đác, dòng người hối hả qua lại. Kéo vạt áo cho tim bớt lạnh, tôi tự ôm lấy chính mình. Giọt nước mắt âm ấm rớt xuống tay, tôi thảng thốt tìm nơi chốn cho riêng mình nhưng dường như không có. Mọi thứ cứ xa tầm với, xa quá tới mức tôi không thể níu giữ được một cái gì đó đặc biệt cho riêng mình. Tôi sợ, sợ mảnh đất này, sợ những gì đang tồn tại xung quanh tôi, sợ thứ gọi là "Tình yêu".

***

ume.vn - Sau bao nhiêu ngày tháng vật vã, chia tay lên chia tay xuống, khóc rồi cười. Sau cái đêm tôi uống quá nhiều bia rượu rồi nói linh ta linh tinh với nhiều "nhân vật" quan trọng, để rồi người yêu giận tôi, người dì mà tôi yêu mến cũng giận tôi, còn một người cũng giận nhưng không đáng nói nên không cần phải nói.

***

 Khi con người ta đang đắm chìm trong tình yêu với một ai đó, vô tình chung sẽ chỉ cảm nhận được tình cảm và cảm xúc của bản thân mà quên đi những người xung quanh. Và biết đâu ngay cả với người mình yêu.

Người trong cuộc luôn là người mờ mắt. Người ngoài cuộc là người thấy rõ tất cả.

Chúng ta trao nhau nhiều đấy nhưng lại chẳng biết người kia trao cho mình bao nhiêu. Cứ mơ hồ, suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại đi đến kết cục: Đường ai nấy đi.

Chẳng hạn như cô gái này...

***

Cô gái yêu chàng trai rất nhiều và chàng trai cũng vậy. Chàng trai thể hiện tình cảm tình cảm của mình bằng hành động, không phải chỉ bằng lời nói bình thường. Cô gái thì hơi ngốc không thể cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô. Cô luôn tự dằn vặt mình: rằng anh có yêu cô thật lòng? Anh còn bao nhiêu người xung quanh cơ mà? Anh hờ hững và lạnh lùng như vậy, sao có thể yêu cô được...

Người ngoài nhìn vào thì thấy. Gần như lúc nào cô đăng ảnh lên trang cá nhân thì anh đều cmt, gặp cô ở đâu anh cũng cười thật tươi và trêu chọc mặt dù anh đang mệt đại khái là gì đi chăng nũa thì anh vẫn cười với cô. Anh cũng hay chạy xe lòng vòng qua khu nhà cô chỉ để được gặp và nói chuyện với cô. Cô cũng rất thương anh. Anh đau cô lo lắng, cô giận anh không cẩn thận. Anh ốm cô cuống cuồng lên. Anh buồn cô cũng buồn theo anh. Anh muốn nói chuyện cô có thể thức cả đêm để nói chuyện với anh.

Chỉ là anh là người ít thổ lộ bằng lời nói. Cô là người hay suy nghĩ và thường chỉ nhìn nhận vấn đề bằng vẻ bề ngoài. Cô và anh rốt cuộc chỉ vì điều đó mà đổ vỡ.



Anh là người đầu tiên cô thương bằng cả tấm lòng. Cũng có thể nói anh là tình đầu của cô. Cô thương anh, cô thể hiện ra ngoài, đến nỗi mà cô và anh tuy chưa công khai nhưng cả hai gia đình đều đã biết. Có khoảng thời gian đó suy nghĩ nhiều lắm. Về việc đối mặt với gia đình anh. . về tương lai, về sự nghiệp. . và quan trọng hơn hết là về tình cảm anh dành cho cô: Nó là thật lòng hay một phút vui đùa làm bản thân mình ảo vọng? Chỉ đơn giản chỉ vì, anh chưa từng đứng trước mặt cô và nói câu: Anh yêu em! Chẳng qua là một buổi chiều thu nắng đẹp, cô nhận được một tin nhắn: Anh đang thích em.

Cô có lẽ không phải tình đầu của anh. Anh thích cô, thích và thương nhiều. Anh chỉ thể hiện tình cảm của mình bằng hành động với niềm tin rằng cô sẽ hiểu. Anh hay rủ cô đi chơi, ăn uống cùng bạn bè anh. Anh thường nói chuyện với cô ở quán cà phê nhiều giờ đồng hồ hoặc mua trà sữa cho cô. Anh sẵn sàng lắng nghe khi cô gặp chuyện không vui. Anh hay xoa đầu cô. Anh hay làm trò khiến cô cười khi mặt cô bí xị hay những lúc cô giận hờn vô cớ. Anh đưa cô những món quà nhỏ mà không nói là tặng. Có lẽ tính anh sinh ra đã vậy. Và điều duy nhất anh đã dũng cảm làm được là anh đã hôn cô... một nụ hôn vội vàng nhưng chất chứa tình yêu trong anh dành cho cô.

Sinh nhật của anh năm đầu tiên cô gặp, cô chúc anh ba lần. Ngày sinh nhật chính thức của anh cô thức đến hơn 12h đêm chỉ để chúc anh những điều cô muốn chúc. Cô đưa anh món quà vội vàng. Cô ngại... dù là cô đã chuẩn bị trước đó cả tuần lễ.

Ngày sinh nhật cô, cô hỏi anh:

- Bây giờ anh còn tình cảm với em không?

Anh trả lời hai chữ:

- Bình thường.

Lúc đó cô chỉ hiểu bình thường là bình thường như bạn bè, bình thường bằng đã hết.

Cô quay lưng đi và rơi nước mắt. Cô vẫn còn thương anh nhiều mà... Cô không biết lời nói của anh lúc đó là thật lòng hay dối lòng nữa. Khi nghe câu đó cô chẳng còn lí trí để suy nghĩ nữa rồi, mọi thứ trong cô như sụp đổ. Chỉ hai chữ "Bình Thường" nhưng đã để lại trong cô vết thương lòng quá lớn. Chỉ trách câu nói đó được anh nói ra đúng lúc đến quá đáng.

Cô lang thang đi dạo khắp sài gòn đến những nơi cô và anh ngày xưa đã từng đến ngồi trên chuyến xe buýt số 150 mà long cô đau như cắt khi đi được một đoạn cô vội vàng xuống xe đi bộ chợt có tiếng nói khiến cô giật mình quay lại thì ra là của nhưng gã say bên kia đường: “Đời mà thấy vậy nhưng chưa hẳn đã vậy đâu,đừng quyết định vội vàng để rồi phải hối hận” - câu nói ấy khiến cô ngẩn người ra một lúc rồi cô cho là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Khoảng thời gian dài sau đó, cô cũng đã trải qua cuộc tình với nhiều người. Nhưng một điều chỉ có cô hiểu rõ: Cô vẫn yêu anh và chưa từng yêu ai kể từ ngày đó. Dù cho họ có mang lại cho cô cả tình cảm lẫn vật chất đi nữa, cô cũng chưa hề động lòng. Bởi vì... trái tim cô vẫn chỉ hướng về một người, là anh.

Bốn năm sau, vào đúng khoảng thời gian cô gặp và thương anh, cô gặp lại anh. Cô và anh đi qua nhau như người dưng. Cô buồn chứ, đau chứ. Cô lục lại những kí ức bốn năm về trước... Hoá ra cô yêu anh nhanh đến thế, nhiều đến thế! Cũng chỉ hai tuần tính từ lần đầu gặp mặt, cô đã có thư viết riêng cho anh rồi. Cô thích anh, thương anh rồi yêu anh từ lúc nào không mà không hề hay biết. Cô như con thiêu thân lao vào đống lửa. Cô nồng nhiệt, cô bi luỵ, cô hết mình.

Và cô lại giật mình: Hoá ra anh cũng yêu cô nhiều đến thế! Cô đến giờ mới nhận ra. lúc nào cô đăng anh cũng cmt, những câu từ quan tâm và yêu thương mà cô cả đời này không bao giờ được nghe lại nữa. Cô nhớ lại lúc cô buồn anh là người bên cạnh. Cô nhớ lại nụ cười vui nhất của cô là anh mang lại. Cô nhớ lúc cô yếu đuối nhất là anh an ủi và đỡ cô đứng dậy. Nước mắt cứ rơi như không ngừng lại được... Cô trách cô ngày đó ngu ngốc không nhận ra. Cô trách cô ngày đó đã đòi hỏi quá nhiều từ anh.

Hoá ra ngày đó không phải cô đơn phương yêu anh. Cô cứ nghĩ chỉ mình cô thương anh. Hoá ra không phải vậy. Nhưng tại sao lúc cô nhận ra thì đã muộn. Cô đã làm anh tổn thương quá nhiều rồi. Cô cũng đã tự cứa vào tim mình bao nhiêu lần rồi. Và anh bây giờ cũng chỉ coi cô là người dưng.cô bổng nhớ lại câu nói “Đời mà thấy vậy nhưng chưa hẳn đã vậy đâu,đừng quyết định vội vàng để rồi phải hối hận”. Cô đã biết là ngày xưa không phải chỉ có cô mới là người yêu anh,trong đầu cô xuất hiện một câu hỏi mà không có lời giải đáp.

Anh liệu còn thương cô không. Một lần thôi, xin trả lời thật lòng, được không?

ume.vn - Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ, cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.

***

ume.vn - Mỗi người chúng ta được sinh ra đời và trưởng thành là nhờ công sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ nên chúng ta luôn muốn được báo đáp bố mẹ khi đã trưởng thành. Với đàn ông thì việc ấy dễ dàng hơn so với phụ nữ. Phụ nữ khi lấy chồng đều phải toàn tâm toàn ý cho gia đình chồng, một năm chỉ một hai lần được về thăm bố mẹ. Mong ước hàng ngày được nhìn bố mẹ sao quá xa vời với những phụ nữ lấy chồng xa quê.

***

Blog sử dụng định dạng ảnh .webpAD

Author Name

Liên hệ / Liên kết

Lưu ý: Đây là hộp thư phản hồi đọc giả, mua tên miền và đặt liên kết chéo. Vui lòng không gửi các nội dung không liên quan khác xin cảm ơn!.

Tên/Website *

Email *

Thông báo/Nội dung, mô tả *

Được tạo bởi Blogger.