ume.vn - Em ngồi đây và anh ở đó em sẽ viết cho anh những câu chuyện, chuyện của mình cả chuyện của người không những buồn mà có chút vui anh nhé!
***
Chuyện của mình.
Chiều nay em đi ăn cưới em chọn một bộ đồ không đẹp thật sự không đẹp một chút nào.... Nhưng nó làm em thấy mình nhẹ nhõm, anh biết không những người có mặt ở đó lộng lẫy lắm, xinh lắm nhưng em thì không như vậy em lạc ra khỏi họ. Em không biết trước cái tiệc ấy mình đã khóc bao lần, nghĩ bao lần, hỏi bao lần, thắc mắc bao lần, rồi cũng không có câu trả lời nào thõa đáng. Em thấy anh, anh nắm tay cô ấy anh cười những nụ cười giòn như ngày đầu mình gặp nhau. Vậy là em hiểu. chúng ta không cần những lần gặp nhau như trước nữa anh sẽ bề bộn giữa gia đình trách nhiệm, em sẽ bề bộn giữa yêu, yêu những người không yêu mình giống anh.
Chuyện của người
Cô bạn của chị em mới lấy chồng anh ạ, cô ấy lấy một chàng trai rất tốt chỉ có điều mẹ anh ta là một kẻ xấu xa. Một người đàn bà không hài lòng với bất kì điều gì anh nhỉ? . em được mời, mời nhưng không có thiệp tên của em được viết sau tên người khác. Cô ấy là người em kính trọng, cô ấy là người em ngưỡng mộ, cô ấy là người anh thương. Hôm nay lễ phục cô dâu nhìn cô ấy thật đẹp, cô ấy cười nụ cười thật tươi như ngày đầu em gặp cô ấy. vậy là em hiểu. cô ấy đang hạnh phúc cái hạnh phúc có anh. Sau tiệc này có thể rất lâu em không còn gặp cô ấy, cô ấy bận cùng anh, em bận cùng em để thấy yên trong lòng.
Chuyện của mình
Anh hứa với em sẽ không đăng ảnh cưới với người khác lúc hai đứa mình yêu nhau. Vậy là em tin! Tin ngây dại con gái thật là dễ tin anh nhỉ? . sau đám cưới em chờ, chờ hoài vẫn không thấy ảnh đăng. Lòng em vui một niềm vui ích kĩ nhỏ nhen cứ ngỡ hai đứa mình có nhau dù trong mộng mị. mà mộng mị tức điềm xấu ai bảo mộng mị là đẹp bao giờ? Có đẹp thì cũng phải ngưng và tự dưng tan biến. không ai nằm mơ xong thức dậy lại ngủ tiếp thấy giấc mơ mình vừa mơ tiếp tục đâu anh.
Chuyện của người
Cô bạn của chị em vừa khoe hình cưới trên facebook cá nhân anh à! Cô ấy chẳng tag tên em vào nhưng vì tò mò vì rình rập người ta hàng ngày hàng giờ nên vô tình em trông thấy. có chút vỡ tan trong lòng. Em định gọi cho anh gào thét vào tai anh rằng phản bội rằng dối gian nhưng chợt hiểu ra rằng cái thời xa xưa ấy anh bảo anh không đăng ảnh cưới chứ đâu bảo chẳng cho chị ta đăng. Vậy hóa ra em đã nhầm con gái thật dễ nhầm anh nhỉ. Vậy là hai đứa mình chẳng đến cả trong mơ.
Chuyện của mình
Em gom hình anh vào một thư mục nhỏ rồi xóa đi. Đáng lẽ xóa từng tấm cũng được nhưng mà bực quá, xóa rời rạc chỉ tổ mỏi tay gai mắt khi thấy nhiều lần. em trí nhớ về anh vào tim và để yên đó, xem đó là một phần máu thịt của mình dù sau ta cũng đi qua đời nhau dễ dàng như thế. Lưu lại để khỏi quên nhau dễ dàng.
Chuyện của người
Bạn bè cô ấy chúc phúc cô ấy rất nhiều. em đọc em xem và chẳng sót cái comment nào. Nhưng mà hôm nay em thấy lòng không đau nữa. em ngộ ra rằng người đời lạ lắm, đám cưới cô ấy vắng hoe chỉ có vài người có bàn thì vài ba bạn đi. Vậy mà trên facebook có ngưới trác móc cô ấy sao không mời, không nhắn, không gửi không báo tin sang. Chắc gì mời gửi họ đã đi anh nhỉ? Thế mới nói mạng xã hội làm con người ta gần nhau đó rồi xa nhau đó. Thật thà đó rồi dối trá đó đúng không anh?
Chuyện của mình
Ngày trước nghe Trường Vũ hát " mẹ nói với anh mẹ rất thương em" là hai mắt em ngấm lệ đầm đìa theo kiểu nói quá. Mẹ anh cũng bảo với anh nhưng mẹ bảo rằng mình chẳng hợp nhau. ờ mẹ còn bảo cái chi là mẹ em làm đĩ thì sớm hay muộn em cũng chỉ là đĩ con. Chua chát quá không anh? Đau xót không anh? Vậy mà anh chỉ bỏ đi chẳng nói gì để mẹ đòi chết đòi sống anh cũng lò mò về. sao trách anh được người Việt mình chữ hiếu làm đầu mà anh. Chuyện của người
Nghe đâu mẹ anh lại lân la chê con dâu mới nào là diện quá, nhí nhảnh quá ngó màu chẳng biết chồng con. Nực cười ghê anh nhỉ. Sao mới vừa lòng mẹ chồng đây. Thế mới ngẫm mẹ anh cũng làm dâu gian khổ trăm bề vậy mà chẳng thương người giống mình. Hay mẹ khổ quá gian lao quá nên trả thù đời trả thù người chăng?
Chuyện của chúng ta
Em vết ra đây chẳng phải để chê mẹ người, chê chồng người hay trách đời trách phận như vôi. Viết để còn có kĩ niện giữa chúng ta và rất nhiều người giống ta. Sau này gặp lại nhau còn chào hỏi. Chứ chẳng ngó lơ về nhà mới nhớ tên nhau.
Đăng nhận xét