ume.vn - Anh biết không? Mỗi lúc nghĩ về anh là lúc lòng em vương như tơ rối, là một nỗi buồn nào đó len lỏi vào tim em rồi biến thành nước mắt mà lăn dài ra. Nỗi buồn là nỗi nhớ, là nỗi đau, là những câu hỏi và chọn lựa em chẳng thể nào đưa ra quyết định, em chỉ biết nhắm mắt lại, buông xuông mọi thứ, vùi mình vào cái gì đó vô thức. Em vừa muốn buông tay anh vừa sợ mất anh, vừa muốn anh đừng quay lại nhìn em, lại vừa muốn anh là của em mãi mãi.
***
Những lá thư tay em viết không dám gửi còn in lại nét chữ ngây ngô vụng về, một cái ôm rụt rè từ phía sau trên con đường quen thuộc, một mối tình ban đầu đơn giản chỉ là thích, thích một ng con trai vẫn đi lễ mỗi buổi chiều, thích một người hay bên cạnh em, thích một ng như một thói quen, như một điều được in vào trong tiềm thức, để em nhớ, để em mong, và để em chờ. Lúc đó dại biết mấy, thích anh, chỉ cần đc thấy anh mỗi ngày, chẳng cần phải nắm tay hay cùng chung bước. Theo thời gian, cái thích ấy cũng lớn rồi, nó không còn là cái thích đơn thuần như những ngày 13, 14, cái thích ấy lớn, nó trở thành yêu, là cảm giác muốn chiếm hữu, muốn nắm tay, muốn hôn sâu. Yêu rồi, và em cũng chẳng còn bé nữa. Ngày bé, em nghĩ em sẽ đợi em lớn sau đó chúng ta sẽ yêu nhau, lớn rồi, em muốn em bé lại, để em chẳng phải học cách buông bỏ khi đau, học cách vô tâm trong khi trái tim đang khao khát một tình yêu. Nhiều lúc em tự hỏi, tại sao lại yêu anh, khi em biết sẽ chỉ nhận đc nỗi buồn và nước mắt. Để rồi, sau bao nhiêu năm, em nhận ra: "Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động." Nhiều lúc em cũng tự hỏi, nếu cho em chọn lựa một lần nữa, em sẽ chọn buông tay anh, hay sẽ bất chấp tất cả để yêu anh, để bên anh.
18 tuổi, em nghĩ, chỉ cần ở phía sau lưng anh, dõi theo bước chân anh, cầu nguyện cùng anh, yêu chung một người yêu vs anh cũng đủ khiến lòng em an bình, hạnh phúc.
19 tuổi, anh nói anh thương em. Lòng em vui mừng khó tả, nhưng em chẳng biết phải đáp trả tình cảm ấy thế nào, bao nhiêu lâu em sống trong một tình yêu luôn được chôn chặt, nay được đáp lại, vừa rối bời vừa lo lắng. Em chọn cách mạnh mẽ dứt khoát một lần cho cả anh và em. Em rồi sẽ đi con đường em chọn, anh rồi cũng đi con đường của anh, chúng ta sẽ vẫn sẽ là tri kỉ của nhau.
21 tuổi, em nhận ra, em chẳng mở lòng mình ra cho ai bước vào. Em vẫn tin tưởng rằng ở một nơi nào đó có ng sẽ còn nghĩ về em. Em từng nghĩ em đủ hiểu anh, đủ hiểu lòng anh, đủ hiểu anh cũng có lúc sẽ phải chọn lựa, nhưng ích kỉ và cô đơn không bao giờ buông tha em cả.
Một ánh mắt vô tâm hững hờ, một thứ cảm giác em không còn tồn tại trong trái tim ai đó, tự dưng em lại ghen, lại muốn một lần nữa chen chân vào cuộc đời anh, nhưng em làm cách nào đây. Em muốn anh cũng thương em như em vẫn luôn thương anh, dù tình cảm đó không cần phải nói ra, em k muốn anh quên em. Có phải em ích kỉ lắm không? Đôi lúc em giận vì anh không muốn nói chuyện vs em, rồi em nghĩ em đâu có quyền gì mà làm vậy, em tự hứa chẳng nói chuyện vs anh, để rồi em vẫn lấy mọi lý do để gặp anh, vẫn dõi theo anh như ngày nào em vẫn luôn dõi theo.
EM SAI. EM BIẾT CHỨ. NHƯNG EM KHÔNG GIỮ NỔI ĐƯỢC TRÁI TIM MÌNH.
Anh...em nhớ anh...em muốn nắm tay, muốn ôm...muốn biết anh còn thương em k?
Chỉ cần vậy thôi... Em sẽ không nhớ anh nữa đâu.
Nếu cho em quay lại, em vẫn sẽ nói yêu anh.
Và chắc có lẽ... Em vẫn sẽ chọn cách để anh đi. Đây là lúc em mạnh mẽ nhất.
Bao lâu nay mình là gì của nhau. Chúng ta chưa bao giờ là người yêu nhau mà anh nhỉ?
Đăng nhận xét